- Gái
- Chính trị.
Và thật ngạc
nhiên là cả 2 cái trên đều tạo ra trong đàn ông những xúc cảm giống hệt nhau.
Vì thế, có một anh zai nào đó đã so sánh chính trị là một con đĩ hẳn cũng phải
là sâu sắc và chua cay lắm.
Phải vậy.
Gái đĩ người
ta thèm, người ta đến , người ta vồ vập, người ta cắn xé thoả thuê rồi cuối
cùng ngưòi ta vứt tiền vào bạn, nhổ toẹt khinh bỉ chính hắn và con đĩ mà hắn ngủ
cùng.
Chính trị,
ngưòi ta thèm, người ta đến, ngưòi ta lao vào, vồ vập và cắn xé nhau thoả thuê
và cuối cùng người ta nhận ra thật kinh tởm và cuối cùng ngưòi ta bỏ và khinh bỉ
nguời khác và khinh bỉ chính bản thân mình.
Làm chính trị,
bạn có thể có quyền lực, có quyền sinh quyền sát. Nhưng cái quyền lực đó mặc dù
mạnh mẽ nhưng nhất thời và không trường tồn. Cái danh mà bạn nhận được đơn giản
chỉ là những lời nịnh hót kiss ass. Cái đó không phải là thực danh. Sự tôn trọng
mà bạn dành đưọc không phải là sự tôn trọng phục kính từ đáy lòng. Nó là sự giả
dối. Khi bạn còn, người ta tung hộ bạn. Khi bạn ra đi, ngưòi ta quên phắt bạn
và đến tung hộ kẻ vốn là kình địch với bạn. Đời là thế, đen bạc.
Như vậy, cái
danh mà bạn nhận đưọc không phải thực danh.
Cái tôn trọng
mà bạn nhận đưọc chỉ là sự giả dối.
Người ta
khen bạn cuời với bạn nhưng chửi bạn ở sau lưng.
Sau khi bạn
ra đi, họ chửi bạn, họ réo tên bạn ra để xỉa xói
Khi bạn đến
một nơi nào đó, hàng nghìn, hàng vạn ngưòi sẽ biểu tình chống lại bạn và trong
đám đông cuồng nộ đó, có kẻ sẵn sàng thủ tiêu bạn bằng một phát súng lạnh lùng
định mệnh.
Sau phát
súng đó, bạn sẽ ngã xuống, bạn sẽ thấy tối sầm lại rồi bay lên nhẹ nhõm hết đớn
đau. Trong cao cao bay bay đó, bạn nhìn xuống kẻ khóc rú lên vì sợ hãi, kẻ cường
vang sung sưóng vì bạn đã ra đi, kẻ không nói gì chỉ nhỏ lệ..còn bạn, chỉ còn
mình bạn với nỗi cô đơn tột cùng ...
Chính trị là
một cuộc chơi mà bạn phải trả giá bằng tất cả những gì bạn có: tính mạng, danh
dự, nhân phẩm, sức khoẻ, tiền bạc và hạnh phúc gia đình. Quyền lực không cho bạn
sự tự do. Trái lại, nó trói buộc bạn vào hệ thống do bạn làm chủ. Bạn trở thành
nô lệ cho chính hệ thống do bạn làm chủ.
Vậy tai sao?
Đàn ông (và bây giờ là đàn bà nữa) lại lao đầu vào đàn bà và chính trị. Thực tế
đó là một điều khó hiểu nhât thế giới. Phải chăng bản năng con người luôn muốn
lao vào những điều đau khổ và gian trá? Phải chăng bản năng của chúng ta là lao
vào những con đưòng hiểm nguy trắc trở một bên là vực thẳm một bên là vách núi
dựng đứng. Chỉ một bước sẩy chân, chúng ta sẽ rơi xuống, hoặc bay vọt lên...với
mây trời trắng toát một mầu tang thương.
Phải chăng
đàn bà và chính trị có những tố chất khiến chúng ta đam mê u muội. Vậy đó là
cái gì ?
Và liệu rằng
những liều thuốc độc ngọt ngào và êm ái đó sẽ đưọc bao thằng đàn ông đưa lên bờ
môi tham lám của hắn rồi nuốt ực trôi vào mõm để sẵn sàng cho một định mệnh tởm
nôn?
Liệu rằng có
một cách thức nào đó, một con đưòng nào đó, có một hệ thống nào đó mà việc bạn
yêu một con đàn bà hoặc khi bạn làm chính trị thì bạn sẽ không phải trả giá những
điều trên hay không? Phải chăng sự trả giá là một qui luật của thiên cơ mà
chúng ta không vượt thoát?
Người, xin
ngưòi hãy chỉ lối đưa đuờng cho nhân loại tối tăm.
(Bài anh siu tầm từ tnxm forum)
2 nhận xét:
mọi cái khổ sinh ra từ Tham-Sân-Si !
nếu không "sân" vì cái "hảo danh" cho thỏa cái "bản ngã" thì không ai không có ai đi kiếm "đĩ"
"Háo danh" mới đúng chính tả chứ nhẩy?
Đăng nhận xét