Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

Chuyện ở khu vườn nhà ông Tiện

$modoan
INTRO

Anh đọc được câu chuyện này khi tình cờ du học tại Liên Xô :D.
Từ ngạc nhiên, rồi bị hút vào câu chuyện, từng chữ một. Đẹp, nhẹ nhàng, mộc mạc, tinh tế và thấp thoáng đâu đó nỗi buồn, không đến nỗi đau đớn quay quắt nhưng làm người đọc ray rứt mãi.
Tuổi thơ của anh qua đi cũng từ một vùng đất như trong câu chuyện này, với cây hồng, cây thị, với bờ ao, đồng lúa, cánh cò, với những đêm trăng và lãng bãng khói bay trong những chiều đông se lạnh. Chắc vì vậy anh trở nên thực sự yêu thích câu chuyện và muốn đưa vào blog cá nhân để chia sẻ cùng mọi người.

Có lẽ khi viết lại, người viết bị cuốn vào cảm xúc và ký ức ập đến, nhanh đến nỗi hầu như toàn bộ câu chuyện là một kiểu viết liệt kê – xuống dòng. Cú pháp, cấu trúc câu văn hoàn toàn bị phá vỡ, chưa kể là lỗi chính tả nhiều một cách khủng khiếp, chấm câu, tên riêng… hoàn toàn không chính xác. Anh đã phải mất rất nhiều thời gian để chỉnh sửa, chau chuốt lại và một số đoạn phải thay đổi một số từ cho bớt sượng và để cho câu chuyện mang nhiều tính văn học nhất, trong khả năng của mình. Mặc dù việc sửa văn của người khác là điều khá cấm kỵ, nhưng trong trường hợp này anh phải phá lệ vì rất yêu thích câu chuyện. Đồng thời anh cũng chỉ giữ lại phần đầu truyện chứa đựng nhiều kịch tính và cảm xúc nhất (Phần sau có lẽ chỉ là tiếng vĩ thanh, hơi dàn trải và không còn nhiều sự cuốn hút). Mong các bạn và cả người viết truyện này nếu tình cờ đọc được hãy thông cảm cho hành động của anh.

Tình yêu, những trải nghiệm đầu đời tuy là đề tài chính của câu chuyện, nhưng điều thu hút anh lại là sự cảm nhận mộc mạc nhưng hết sức tinh tế của người viết về làng quê, một ngôi làng nằm đâu đó vùng trung du Bắc bộ, một khu vườn đẹp như trong chuyện cổ tích, những đêm trăng, quả thị, chuyến đò, phiên chợ quê cùng những kỷ niệm không thể nào quên của một thời ấu thơ.

Trong câu chuyện, có những trường đoạn nóng và rất nóng mô tả về tình yêu – tình dục, những trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời của người viết, tuy nhiên được thi vị hóa và lối viết rất ẩn dụ, nên anh có thể đưa hầu như trọn vẹn những phần này vào blog, trừ một vài từ anh có thay đổi để câu chuyện trọn vẹn chất văn học như đã nói ở trên.

Chỉ hơi tiếc, nếu người viết chăm chút và kỹ lưỡng hơn thì câu chuyện này hoàn toàn có thể có mặt một cách đàng hoàng trong dòng văn học chính thống như một truyện vừa đặc sắc, thay vì chỉ là một câu chuyện dán nhãn 18+ đâu đó trên diễn đàn mạng.

 Và, những câu chuyện đẹp, thường rất buồn...

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------





LÀNG…chẳng ai biết được lập từ bao giờ, Thành Hoàng của làng dựng căn nhà đầu tiên ở nơi nào, chỉ biết ngôi miễu thờ rêu phong cổ kính, hai bên hai cây si già đã buông tán, buông rễ mọc ra mấy gốc nhìn xa như một con rồng uốn lượn ôm lấy ngôi miễu quanh năm nghi ngút khói hương, phía trước cây giã hương đã quá già, lá cành trơ trụi chứng kiến bao bước chân của những người bước qua con đường chạy phía ngoài ngôi miễu. 




Đất làng không đẻ, nhưng bao thế hệ sinh ra theo quy luật của thời gian, thành thử nhà cửa ngày càng chật chội, phố làng đã phải xây những căn nhà bề ngang nhỏ hẹp, kiểu nhà hình ống cửa nhà ai cũng hướng ra mặt đường, mặc cho hướng tây buổi chiều nắng chiếu vào gữa gian phòng trước. 

Một bề là núi, ba bề là đồng ruộng, làng nằm lọt thỏm cách xa phố thị. Con đường nhỏ chạy suốt qua làng, chia ngang, bẻ ngược, quanh co uốn khúc giữa những mái ngói, nhà cửa lô nhô, buổi trưa nắng chiếu hực lên bức bối, giữa bao cái chật chội, vẫn nổi lên một ốc đảo thanh bình, khu vườn nhà ông Tiện. 


Khu vườn có hình ngũ giác rộng khoảng hơn hai ngàn mét vuông, hai cạnh tiếp giáp với hai góc của con đường. Một bờ giáp với căn nhà ông Sú, chỉ ngăn cách bằng dãy tường gạch thấp, chẳng biết hai nhà có điều gì đó với nhau nhưng quanh năm suốt tháng tôi chẳng thấy hai nhà qua lại bao giờ. Bờ còn lại giáp ranh với nhà chị Tiết, cái cạnh ngắn nhất tiếp giáp với mảnh đất nhà tôi. Căn buồng tôi ở có cái cửa sổ, mỗi khi hai cánh cửa mở ra, khu vườn nhà ông Tiện như thu vào trong tầm mắt, thanh bình yên ả, lúc nào cũng mát rượi nhờ hơi ẩm từ cái ao bên nhà ông. Cái ao thật sâu, mùa đông không bao giờ cạn, quanh năm đám bèo trên mặt ao xanh ngắt. 
Ông Tiện đã già, chỉ có hai người con, anh con trai lớn trước kia làm nghề khai thác mỏ, quanh quẩn đồng lương ba cọc ba đồng, chán nghề anh làm ông thợ thịt, trời cho anh sức khoẻ, con lợn gần tạ nháy mắt mình anh vật ngã, trói gô bỏ lên xe máy, hai bên hai con nổ máy băng băng trên đường. Chị vợ chỉ hai nhát dao bẻ đôi sống lưng con lợn. Cái phản thịt của anh chị ngày càng phát đạt, cất nhà anh về ỷ ôi lôi ông ra phố ở chung, chỉ đúng ba ngày lại thấy ông trở về với căn nhà, với khu vườn rộng 
Chị Liên, thửa hưởng cái duyên của mẹ, da trắng, tóc dài, hiền dịu dễ thương, ánh mắt long lanh, mùa đông hai gò má chị ửng hồng như da quả cà chua sắp chín. 

Khu vườn nhà ông như vòng đời người con gái. Chớm xuân, cái sân gạch tàu thật rộng lấm tấm đón những giọt mưa xuân đầu mùa, hai bên cái bể nước thật lớn nhà ông, một bên cây đào già khẳng khiu nhú nụ đối xứng bên kia cây mận cũng hiện ra vài lộc non tơ lấm tấm nơi đầu cành. Nắng xuân ngọt dịu, chỉ một đêm thôi sáng ra hàng xóm đã ồ lên tranh cãi năm nay tiết xuân đến nhanh hay chậm, cây đào, cây mận như cái hàn thử biểu chẳng ai gò ép, năm nào cũng trĩu trịt quả ngọt trên cành, tươi tỉnh đón xuân nơi làng quê yên ả.
Khi mưa xuân giăng dầy ướt đẫm mặt sân thì ngoài kia vượt cao trên ngọn chuối, cây hồng già nua đến cả trăm năm tuổi đối xứng theo thế chân kiềng. Cây thị, cây mít cũng thi nhau nhú lộc, hoa thị, hoa hồng nở trắng cả ngọn cây. Hương thơm hoa hồng dìu dịu hoà cùng mùi hương hoa thị hơi gắt thoang thoảng trời đêm se lạnh khi gió bấc tràn về. Tôi cùng chị Liên nhặt cả rổ hoa rơi đấy gốc hồng, gốc thị, xâu thành những chuỗi vòng đeo cổ, chơi chán mang ra bờ ao đổ cả góc rổ hoa nổi trắng cầu ao, đám cá nhảy lên đớp vội, đám hoa tan ra trên mặt ao trong vắt.
Tháng năm nắng gắt, khu vườn nhà ông như như có cái máy điều hoà, cây mít già, quả đeo lẵng nhẵng lên tận cành cao, vài quả gai đã giãn ra là lúc bên kia cây thị hàng đêm vài chú dơi rình mò, chập chờn bay quanh khi mùi thị chín toả ra đầy sân giữa đêm trăng tỏ. 

Buổi tối học xong, tôi lại bước qua sân nhà chị, chị Liên đang đứng ở bậc thềm chải tóc, chị bảo: “Tiến ném hộ chị mấy con dơi cho nó bay đi”, thì ra trên kia mùi thị chín thơm nồng đã dẫn dụ mấy chú dơi bay lòng vòng tìm nơi quả chín. 
- Năm nay Tiến lại tha hồ trèo hái nữa nhỉ, thị năm nay sai trái lắm Tiến ạ. 
- Thôi em chả trèo nữa đâu, ngã chết. 
- Ui, chị đã xin lỗi rồi mà.

Chả là đến mùa quả chín. Ông Tiện đã già không leo trèo được, năm nào tôi cũng phải bắc thang, hái mít, hái thị, hái hồng để mỗi chợ phiên tuần hai lần chị Liên gánh ra chợ bán. 
Năm ngoái, tôi đứng trên cành cách mặt đất gần năm mét, đang thoăn thoắt đưa cây sào hái từng trái thơm lừng bỏ vào cái giỏ treo ở cành cây, ngước lên phía xa quả thị nhỏ vàng rợm thơm lừng đung đưa ngay trước mặt, giống thị cây này cũng lạ, trái to thì có hạt, lâu lâu mọc ra trái nhỏ không hạt thịt ít nhưng bù lại mùi thị thơm lừng, tôi biết chị Liên bao giờ cũng để ở đầu gường, lâu lâu lại đưa lên mũi ngửi. 
Chị Liên đang ngồi đón giỏ trái cây, khi tôi thả xuống chị nở nụ cười “ném xuống đi, chị đỡ”. Tôi nhứ nhứ khi chị đưa cánh tay ra, rụt lại mấy lần. Ném nhanh, chị vơ tay lên, hụt, vô tình trái thị gieo trúng nơi nhô ra cao nhất trên ngực chị. 
Đỏ mặt, chị tức tối không nói gì, tôi lại mải mê nhìn ra đầu cành lùa quả thị vào cái rọ nơi đầu cây sào để hái. Bất ngờ, giữa đũng quần xà lỏn rộng, hàng trăm cái lông gà xoáy mạnh, chọc lên khua khoắng trúng cái bìu lõng thõng giữa hai ống quần, cơn nhột  nổi da gà  làm tôi hoảng hồn buông sào ôm vào thân cây thị. Bực bội, tôi leo xuống cái thang chạy một mạch về nhà. Thì ra chị đã lừa tôi mải mê hái giơ chổi lông gà lên, bất ngờ chọt vào cái ống quần xà lỏn há ra khi tôi dạng chân hái thị. 
Chị Liên chạy theo, tôi chui tọt vào buồng lăn ra giường nhịp tim còn đánh thình thình khi vơ vội tay ôm chặt thân cây, sém văng mình xuống đất. Chị Liên ngồi bên ỷ ôi năn nỉ, tôi nằm úp mặt vào trong… 
Im lặng ….
Lát sau chị nắm nhẹ tay tôi, bất ngờ chị kéo lên úp nhẹ vào nơi nhô ra căng phồng trước ngực: 
- Ai bảo ném trúng chỗ này ……..

Năm ấy chị Liên tròn mười tám tuổi. Cái tuổi của làn da căng mọng, hồng lên như trái thị trên cành làm cho những chàng trai làng trên xóm dưới cứ mắt la mày lém ngó nghiêng, ngoảnh lại sau lưng mỗi khi chị bước qua, hình như mùi hương con gái cũng thoang thoảng bay trong gió như hương thơm quả thị.
$ketdoan $modoan
Còn tôi, đang đứng gữa lằn ranh người lớn, trẻ con. Chơi chung, thân thiết với chị hàng ngày nhưng từ trong sâu thẳm về đêm đã có những điều gì đó mơ màng trong giấc ngủ. 
Đâu đó ngoài kia, phố phường, trên thị xã đã có những đổi thay, xì xầm mấy đứa trẻ con đã bàn tán ngoài ấy có những cuốn băng hình quay cảnh nam nữ làm tình mà anh chúng đã coi về nhà kể cho bạn bè mà nó vô tình nghe lén được...


Làng tôi vẫn chưa có điện. Trò trơi duy nhất của đám trẻ con là tụ tập những đêm trăng, chị Liên đôi lúc cũng tham gia, chạy nhảy vui đùa. Nhưng lạ lắm, bao giờ chia phe để chơi, chị cũng cùng phe với tôi, nên khi chơi trò rồng rắn lên mây bao giờ chị cũng đứng đầu hàng thành thử tôi bao giờ cũng đứng sát chị được ôm ngang hông chị từ phía sau, mỗi khi vòng quay đầu, đuôi tránh phe bên kia đuổi bắt cái, đuôi ngã đổ ngả nghiêng có lúc chị đè cả người chồng lên tôi, ấm sực mùi hương con gái trộn lẫn mồ hôi trên người chị cứ làm tôi ngật ngầy là lạ. 
Trăng non đầu tháng, mới hơn chín giờ mảnh trăng lưỡi liềm đã lặn xuống ngọn tre, cái sân chơi ở ngã ba đường tối dần, đám trẻ con cũng không còn hào hứng vì mồ hôi túa ra đứa nào cũng ướt đầm cả áo. Tôi cùng chị Liên theo lối cổng nhà chị trở về. Ông Tiện đã đi ngủ sớm, sân rộng, tối mờ, chị lôi ra cái quạt nan phe phẩy làn gió cố làm tan đi cơn nực. 

Tôi đứng lên, bước ra bể nước cởi cái áo, cúi đầu múc gầu nước đổ trên lưng, làn nước mưa trong bể xây âm xuống lòng đất, mát lạnh như như nước trong tủ đá.
Ào..ào, làn nước chảy xuôi xuống cổ, tôi ngước cổ lên vô tình cả gầu nước chảy xuối hết xuống lưng quần. Ngứa ngáy tôi kéo vội cái áo thun vắt chéo sau lưng cò cưa cho những hạt cát trôi đi. Bỗng có tiếng chị sau lưng “Ngứa hả ….có cần chị cọ lưng cho không?” Chạng chân cúi thấp tôi vuốt làn nước đang chảy thành dòng trên mặt “Chị cọ cho em với ….ngứa lắm”. Chị nắm cái áo lại, cúi mình xô đẩy cái áo chạy dọc chiều lưng, tay phải cầm gầu nước chảy thành dòng trên khoảng lưng thằng con trai dậy thì khoẻ mạnh, cơn ngứa tan dần. Tôi ngoành cổ nhìn sang, ánh mắt ngang tầm đùi chị lờ mờ, tròn lẳn, thật gần hương thơm con gái. 

Khung cảnh về đêm gữa khu vườn vắng, trăng lặn, bóng tối lờ mờ, bất ngờ tôi nhớ lại hồi nãy chơi trò rồng rắn  tôi ôm vào hông chị gần như rất chặt, tròn lẳn bụng chị, cái khoá mười đầu ngón tay căng ra xoay qua xoay lại ngay khoảng rốn, giờ nó thật gần ….


- Xong chưa? sao im lặng thế? 
Câu hỏi của chị như làn gió cắt ngang. Tôi vuốt làn nước ngẩng lên, tránh xa cái khoảng sân vôi nhỏ hẹp làm sàn nước bên hông cái bể. Chị Liên bước tới, vục gầu bất ngờ chị giơ cao gầu lên, làn nước trôi ào từ cổ chị, lan dần, thấm đẫm bộ áo quần chị đang mặc. Một gầu, hai gầu, chị lùa nhẹ bàn tay vào trong áo đưa lên hạ xuống trong làn da bụng. Ào, gầu nước chảy vào phía său cổ áo, luồn xuống bờ lưng. Tôi đứng phía sau bảo: 
- Chị có ngứa không? Hồi nãy lưng em toàn cát.
 Chị bảo: 
- Ngứa, nhưng …
- Sao hả chị 
- Hơi ngại, nhỡ ai nhìn thấy thì chết 
- Có ma nào giờ này ở đây mà biết. Mà chị ngại thì thôi em về đây 
Tôi dợm quay lưng. bước theo bờ hè định ra góc sân men theo vườn chuối 
- Ế …ê Tiến, cọ cho chị cái 
Tôi quay lại, đến gần, chị ngồi thụp xuống, toàn thân nấp sau cái bể, lưỡng lự …..

Hồi hộp trong khung cảnh đó, tôi cũng lúng túng bất ngờ. Bước lại gần, tôi múc gầu nước lên, tiếng chị Liên lí nhí “Đừng làm ướt tóc chị”.
Làn nước chảy xuôi nhè nhẹ, chị vòng tay ra phía sau lưng, nếp áo cuộn lên, khoảng lưng phía dưới trắng mờ, mịn màng ngọt dịu chia đôi hai màu từ cái lưng quần cong cong võng xuống theo thế cúi mình của chị. 
Lan đi làn nước,chảy xuôi, chảy ngược, theo nhịp xô đẩy dịu dàng đẩy lên tấm lưng, cái áo của chị cứ trôi lên hạ xuống. 
- Tiến sao rát lưng chị thế, hay áo em có hạt ké dính vào? 
- Thôi em xoa bằng tay vậy. 

Mềm lắm, mịn màng trôi nhẹ, tôi vuốt bàn tay lên giữa làn nước chảy xuôi mát lạnh trên da lưng chị, mơ hồ như có lửa nhập vào. Run run, lay động, hai bàn chân tôi như bấm xuống nền vôi trên sàn nước, nửa trên thân người ngả nghiêng như có gió đang thổi qua vườn chuối ……….
Bất giác, bàn tay tôi chợt lơ đãng, ánh mắt rời khỏi khoảng lưng trắng nhờ, mịn màn của chị. Ngước cổ nhìn lên, mờ mờ trong bóng tối, trên kia lẩn khuất trong tán cây vẫn vô hình hiện ra vài trái mận, thứ mận đầu mùa chua dôn dốt kèm theo vị chát, nhai lâu chép miệng vị ngọt ứa ra, thứ quả dân dã quê hương luôn là món quà cho những ai từ phố thị về thăm quê ngày tháng năm nóng nực.

Chị Liên đứng lên, cái áo buông xuống che đi khoảng sáng hiện ra sau lưng chị hồi nãy. Tôi ngập ngừng e ngại, chị liếc nhìn sang, khuôn mặt chị thật gần, phút yên lặng kéo dài, cái ranh giới mong manh của tình chị em đựơc cắt ngang khi chị cúi xuống không nhìn vào tôi.
- Tiến về đi. Tiếng chị cất lên, tôi không nói, quay đầu bước theo hè sân, băng qua vườn chuối tối mờ. Lặng lẽ một mình trong căn buồng, tôi lấy bàn tay phải sờ nhẹ nhàng lên bàn tay trái nhưng sao cảm giác nó không giống bàn tay đặt lên lưng chị. Mơ màng, đâu đó lại hiện ra tấm lưng thon thon, phảng phất trong đêm mùi hương thị lại lãng bãng bay qua cửa sổ căn buồng, trộn lẫn mùi hương con gái đang vào đầu mùa trái chín. 

Ông Tiện cũng có nhiều điều lạ lắm, trái cây trong vườn ông kiểm, đếm cả ngày, trẻ con, khách khứa đến chơi ông sẵn sàng bỏ cả nải chuối chín hoặc cả dĩa trái cây ra đãi đằng ăn thoải mái, nhưng bất kể ai không hỏi, tự ý bước qua vườn có khi ông cầm cả cây roi rượt đuổi. 
Trong xóm chỉ có gia đình tôi và gia đình chị Tiết qua lại thân thiết với ông. Chị Tiết cứ vào vụ gặt lúa lấy cái sân gạch rộng nhà ông làm nơi phơi lúa, phơi rơm, phơi rạ. Đổi lại những hôm chị đi chợ phiên, nải chuối buồng cau chị đều giúp ông mang ra chợ bán. Xuất ruộng nhà ông đã cho hàng xóm cấy thuê, lâu lâu anh Hùng thợ thịt lại mang về bao gạo, thành thử chị Liên không phải ruộng đồng, nước da đã trắng, đôi lúc gò má ửng hồng, nhìn chị tôi cứ nghĩ chị là cô tiên bước ra từ trong quả thị. 
Buổi trưa chẳng biết làm gì vì trẻ con có đứa nào ngủ buổi trưa đâu, tôi lấy cái cần câu xách theo cái thau bước sang gốc vối nhà ông Tiện móc con giun vào thả xuống ao kiếm con cá đuôi cờ sân sất. 

Cây vối gốc nằm trong bờ đất chẳng biết cơn gió bão nào kéo ngả ra phía bờ ao cành lá xum xuê buông tán kín cả góc mặt ao thật rộng. Đám bèo trên mặt ao phủ kín, đẩy nhẹ khoảng trống lộ ra. Lóc bóc, lao nhao đám cá nhảy lên tranh nhau hột cám tôi mới rải ra trên mặt nứơc, nhún nhún cái phao lay động, nhảy nhót, dãy dụa chú cá đuôi cờ đực tung tăng khi được thả xuống cái thau. Lạ lẫm bơi quanh lòng thau khám phá vùng nước mới, phất phất cái đuôi thật rộng như ngọn cờ, bảy màu thật đẹp chạy dọc theo thân ánh lên như sắc cầu vồng, lao nhanh như chớp vào cắn đuôi con cá tôi mới thả vào thau nước. 

- Lại cho cá đá nhau rồi hả? 
Chị Liên hiện ra ở phía sau, tay phải cầm cái lược, tay trái đung đưa quay tít đuôi tóc thật dài. Chắc chị mới gội đầu xong, đứng ở sau lưng tôi tự lúc nào. Hàm răng trắng xoá, chị thả bàn tay xuống nước xoè ra như muốn chặn con cá lớn hơn đang lao vào cắn vào đuôi con cá nhỏ. Chị bảo sao giống cá sân sất đuôi cờ cứ đánh nhau vậy? 
Tôi bảo chỉ có cá trống mới đánh nhau thôi, nó giành bạn gái nên đánh nhau để con khác không tranh cướp mất bạn tình của nó. 
- Thật hả? em nghe ai nói thế?
- Em đọc trong cuốn sách sinh học và thầy giáo em cũng bảo thế. 
Chị ngắt tàu lá ngồi xuống phía bê, từ buổi tối hôm kia đến giờ tôi mới gặp lại chị 
- Ăn khế không? có mấy quả khế cơm chín lắm! 
Chị Liên đi vào lấy muối, bên kia góc ao cách bờ bên này gần hai chục mét, mặt ao xao động, giãn ra những cơn sóng lượn vòng, đám bèo dập dềnh, đàn cá chui mất vào hang góc bờ tre núp kín.


Đánh ngang ánh mắt nhìn sang, chị Tiết đang mải miết vơ cào cái rổ lên mặt đám bèo, vớt lên. Rổ đầy, chị bước lên bờ, bắp chân trắng ngần thon dài, bờ mông căng lên dưới lớp quần màu tím nhạt.
$ketdoan $modoan


Chị Tiết mấy năm nay cũng khổ, mối tình tha thiết chờ đợi anh Trung, thề ước hẹn ngày anh Trung học ra trường hai người nên duyên chồng vợ. Anh Trung ra trường dắt theo cô tóc xoăn con bà bán phở ở trước cổng trường, mối tình ăn phở chẳng biết có được yêu không, bỏ lại nơi đây chị Tiết dịu hiền.


- Sao lại ngồi thừ ra đấy? 
Tôi chỉ tay sang phía bên kia. Chị Liên reo lên: “Chị Tiết có khế ngọt này, nghỉ tay sang đây ăn đi chị” 
Men theo bờ ao, chị Tiết vẫn chẳng buông quần, vài cánh bèo tấm bám hờ trên bắp chân của chị. Đám lá chuối rải ra bên gốc vối bờ ao, không khí âm âm, nơi đây mặt trời không bao giờ rọi tới. 
- Tiến leo lên lấy vài trái mít meo. 
Cũng lạ, trên thân cây mít, ở mỗi nhánh lộc buông ra đều kèm theo vài trái nhỏ trên mình lấm tấm như có cám gạo bám vào, nhưng lạ lắm mít meo, hay là mít đực xắt ra nhai chung với khế, dặm thêm hột muối có lẽ là món ăn no cho mấy chị cấn thai có chửa hay mấy cô thôn nữ buổi trưa khi tránh nắng giữa hè. 

Nhai, nuốt, tranh nhau, bàn tay tôi đôi lúc chạm nhẹ vào bàn tay chị Liên, chị Tiết, thon múp trắng hồng, nhìn sang hai chị ngồi chân xếp bằng, bắp chân bắp đùi cứ như đang ứa ra nhựa sống, bừng lên, khiến cho đôi tai tôi nóng lên, râm ran như con kiến đang bò, dấu đi đôi mắt len lén ăn gian nhìn sang hai chị 


Chẳng hiểu vì sao, từ sau cái hôm cọ lưng cho chị. Chị Liên đôi lúc nhìn tôi lạ lắm, phía sau đuôi mắt như có ngọn lửa hồng. Tôi như cái gì là vật sở hữu riêng của chị, buổi tối hôm nào cũng có vài anh con trai lấp ló, kêu mãi chỉ khi nào có tôi chị mới mở cổng cho vào. Tôi như cái bùa chắn ngang câu truyên nhát gừng, chị đáp qua đáp lại với những anh thanh niên xa lạ, nhiều hôm chị bảo tôi ra ngoài cổng, bảo mấy anh kia chị ra ngoài phố không có ở nhà. Bỏ lại phía sau đàn chó cắn theo dọc theo phía cổng khi đám này đi, đám thanh niên kia vòng lại ……..

Bên ngoài khu vườn đã có nhiều điều xáo trộn. Chả là trong làng bỗng xuất hiên mấy anh thợ xẻ mua gỗ đi rảo khắp quanh làng, nhà nào có cây cổ thụ, gỗ xẻ ván  làm nhà được họ đều kì kèo mua hết, cây mít già bên vườn nhà chị Tiết mấy năm nay tự nhiên không ra quả, bà Tiết đã bán cho họ với giá mấy trăm ngàn, kiểu mua cũng lạ; đào rễ, chặt cây, họ dùng rìu đẽo hết gỗ rác bên ngoài, để lại phần thân gửi lại chủ nhà, nhìn cây gỗ chỉ còn phần lõi như như con cá đã lóc hết thịt trơ xương, ngày đôi ba lần anh chủ toán thợ đẹp trai có hàm râu con kiến lội qua hàng rào sang vườn nhà ông tiện kì kèo đòi mua mấy cây ăn quả. 
Ông tiện buổi đầu còn tiếp, mấy lần sau cứ thấy họ sang là ông lại đánh trống lảng xách dao lẳng lặng bỏ ra vườn. tôi ngồi gần bên hỏi ông:
- Ông ơi, họ trả giá cao sao ông không bán? 
Trầm tư nghĩ ngợi, lát sau ông dắt tôi ra gốc mít chỉ vào cái vết lõm ở thân cây. Ông bảo: 
- Cháu biết vì sao có cái vết lõm đó không? vì sao cây thị và cây mít này lại có phần thân chính cao bằng nhau không?
Tôi lắc đầu, ông Tiện ánh mắt xa xăm vén cổ tay lên chỉ vào vệt sẹo dài ở bắp tay trên và bảo: “Nó là vật đã cứu ông thoát chết đấy”, ông bảo năm ấy, hai chiếc Đa-cô-ta cánh quạt chúc đầu bay thấp, bỏ hai quả bom. Một quả rơi xuống góc ao, một quả rơi trúng ngọn mít, sức nổ quả bom cắt ngang ngọn mít, mảnh bom văng qua tiện đứt đôi ngọn cây thị. Phía dưới cây mít là cái hầm ông nằm tránh bom đào ngay sát gốc.
- Cây cối trong vườn, ở lâu với mình, tuy nó không nói được, nhưng hàng năm nó vẫn trổ ra biết bao nhiêu trái. Phải chăng nó vẫn nhắn nhủ với mình nó vẫn là người bạn thân thiết hiện diện nơi này, mang bao lợi lộc tiền bạc cho mình, trên hết nó còn là ân nhân cứu mạng sao mình nỡ chặt bán nó đi. Cháu thấy có đúng vậy không? vả lại cái người mua nó có ánh mắt và cái tâm không tốt, nên dù có muốn bán ông cũng không bán cho họ được. 
Tôi bảo: 
- Mấy hôm trước họ mua cây bên bà Tiết, cháu có hỏi anh Trung cao lớn đẹp trai ấy mua để làm gì? họ bảo mua để làm gỗ đóng tủ, giường. Khúc nào đẹp đủ kích cỡ thì làm tượng phật và hoành phi câu đối cho những đại gia muốn làm nhà theo lối cổ. 
- Ừ thì họ làm gì tuỳ họ, nhưng họ qua lại nhiều còn mục đích khác, hơi người của họ làm xáo trộn khu vườn. 
- Ông bảo họ muốn dò la, hay ăn cắp à? 
- Không,họ ngó ngiêng chị Liên mày đấy! 
À thì ra là vậy, tôi tủm tỉm cười. 
- Thì chị Liên cũng đến tuổi lấy chồng rồi mà ông 
- Nhưng cái anh hay sang đây, đàn ông gì mà ánh mắt lẳng lơ hơn cả Điêu Thuyền, nhìn cái cách cười của nó ông thấy có điều gì không an lòng được. 
Khu xóm về đêm có nhiều xáo trộn. Đàn chó ngủ mê mệt cả ngày, suốt đêm chúng cắn ngược lên, xuôi xuống theo những toán thanh niên bu lại, xâm chiếm cái sân nơi ngã ba lũ trẻ hay chơi, ai ai cũng hăm hở phía trong khu vườn căn nhà yên tĩnh có một trái tim thôn nữ, sắp thuộc về mình như một niềm tin vô tận. 

Buổi trưa, chị Tiết sang đổ thúng lúa ra sân, chị bảo chiều nay xay giã lấy gạo ăn không lại đi vay thì chán lắm. 
Chị Liên thì bảo: - Hết gạo qua đây em cho vay ăn đỡ, gạo anh Hùng mang về ăn mãi còn cả đống ra kìa. 
- Số mày xướng thật, có gạo ăn hoài mà không phải ra lội ruộng. 
- Chiều nay chị có ra đồng không, cho em theo với lâu không ra ruộng nhớ lắm, chẳng biết lúa nhà ai, tốt xấu thế nào 
 - Mà cái số của mày đàn ông con trai bu đầy, còn tao chả có mà nào nó ỏ. 

Nắng dịu….
- Tiến ơi! 
Tôi đang chặt tàu lá chuối ở bên hè, nhìn sang: “Gì thế chị?” 
Chị Liên tóc tết đuôi sam ở giữa, hai bên mái tóc buông xoà, bở vai tròn lằn, cổ cao trắng ngần ba ngấn lung linh, đến sát bên tôi, mùi hương bồ kết thơm nồng, cúi sát thì thầm:
- Có ra đồng không 
- Đi làm gì, 
- Đi chơi cho thoáng, có chị Tiết cùng đi, em không nhớ buổi trưa chị bảo chiều ra thăm đồng à? 


Làng …bao gọn trong những luỹ tre xanh. Chiều xuống cánh đồng nắng dịu, chị Tiết đủng đỉnh quẩy đôi quang đi trước phía trong cái rổ cong cong có một cái liềm, tôi nhảy chân sáo tung tăng bước ở phía sau. Làn hương, mái tóc, dáng hình hai chị như làn khói thơm lướt qua lướt lại. 
Cánh đồng mở ra tầm mắt. gò đống, thung sâu, hàng cây cao vút tít tắp chạy dọc cánh đồng. Bước chân thôn nữ ẩn hiện bước qua hiện cùng sóng lúa dập dờn, lằn lưng thắt nhỏ, bờ mông căng mọng lắc qua đảo lại, chị Liên như đang ẩn vào trong bức tượng thần vệ nữ, nổi lên gữa cánh đồng màu xanh ngọc. 
Xa xa vệt khói lam chiều bay phảng phất, ai đó đang đốt cỏ đồng, đồng lúa quê tôi, ôi sao mà thật đẹp. 
Cúi mình bên ruộng rau xanh thẫm, chị Tiết như quên mất hai đứa đứng ở phía sau. Đôi mắt xa xăm, chị Liên nhìn tôi chợt bảo: 
- Mai này phải lấy chồng đi xa làng thì nhớ lắm! 
Tôi bảo có gì mà nhớ, chị có yêu ai ở làng không 
Chị bảo chị yêu quê hương, yêu cả những gì mình đang có. 
Tôi nhìn vào chị ánh mắt thật gần. Chị bảo nhìn gì lâu thế. 
- Chân chị có cỏ may kìa, nhưng mà chị đẹp thật, ai mà lấy được thì....
- Thì gì ?
- Thì như cánh cỏ đang lả lướt trên cao, bay lên, hạ xuống, tha thẩn kiếm mồi ở phía xa kìa …
- Mơ màng thế …
- Mà tiến nói thật à? em thấy thế à? 
- Thì ai chả thế đêm nào cũng có người bu đầy cả cổng. 


Buổi tối trăng tròn giữa tháng, ánh trăng vằng vặc rọi sáng rực cả góc sân. Hình như vào những đêm trăng những người con trai con gái không sao ngủ được. Tôi học bài một lúc, cảm giác mơ hồ là lạ, chợt nhớ góc sân nhà chị, giờ này bên ấy thế nào, bước ra gian ngoài đã gần chín giờ, quay vào tôi khép cánh cửa. Ngoài sân ánh trăng đang rắc đều lên ngọn chuối. 
Men theo bờ đất, lối mòn dẫn đến góc sân …
Ù oà …….
Bật ngửa, chị Liên đứng ngay phía sau vòng tay ra đỡ.Thì ra chị thấy tôi từ trước núp vào bụi chuối, chị doạ đùa chơi. 
Vòng tay chị đỡ sau lưng, âm ấm. mềm mềm khuôn ngực hình như chị có làn áo mỏng ….
Ngoài kia cách sân khoảng gần ba chục mét. bỗng đâu rền vang tiếng cãi cọ không ngừng 
Cút ngay …bịch bịch ….chát, ầm ĩ vang lên tiếng người vật nhau uỳnh uỵch. 
- Chết rồi đánh nhau hay sao ấy chị - tiếng la thất thanh, náo loạn cả xóm về đêm,vang lừng như có nhà đang cháy. 
- Hay mình ra xem sao đi chị. 
- Kệ họ, từ tối đến giờ chị mệt cả người, kêu mãi còn có người đạp vào cánh cổng. 
Tiếng người xôn xao hình như không dứt. Tôi không mở cổng nhảy lên qua khúc tường rào, chạy vội trở ra, cảnh tượng chiến trường trên bãi cứt trâu, mùi máu tanh nồng, hoà cùng mùi cứt trâu ngai ngái. Hai anh thanh niên làng bên áo quần tả tơi đang lồm cồm ngồi dậy, đám cứt trâu trét ngay khoé miệng, hậu quả giành nhau mảnh tình thôn nữ …ôi cũng tại vì cái đẹp. 

Phía bên, chiếc xe đạp cong vành oặt oẹo, mảnh giấy viết vội nguyệch ngoạc trên tấm bìa giấy quăn queo, hàng chữ hiện ra: "Con gái làng tao đố mày tán được"
$ketdoan $modoan

Sau cái buổi tối con trai làng tôi đánh nhau với đám con trai làng Thượng, làng xóm ầm lên bàn tán suốt mấy ngày, chị Liên buồn lắm vì có người ác miệng bảo chị đẹp nhưng chị là con ma ở trong khu vườn cổ. 
Ông Thực  điếc là bà con họ xa nhà chị, lỡ dại miệng bảo chị đang sống trên mảnh đất Thành Hoàng của làng đã dựng ngôi nhà lá đầu tiên, chả biết ai đúng, ai sai, nhưng cái ngã ba đầu cổng nơi đám con trai hay tụ tập tự nhiên yên ắng cả tuần không có ma nào tới. Chị Liên buổi tối là đóng cổng, hình như chị có gì u uất, lặng buồn. Người mà chị cảm thấy thân thiết chia sẻ buồn vui chỉ còn có tôi, đôi khi là chị Tiết. 

Buổi trưa đầu tháng bảy, sắp đến ngày lễ vu lan cũng là ngày giỗ bà Tiện. Tôi sang chị đang xắt cải, phơi ra cái nong nghiêng theo cạnh bờ thềm, chị bảo làm thêm mấy món cải chua, mấy ông uống rượu đắng mồm thích ăn lắm. Ông Tiện đung đưa trên cái võng ở ngoài vườn chuối, xong việc chị ra ngồi cạnh bên tôi, cắt thêm tàu lá chuối trải ra trên nền đất dưới gốc cậy vối cạnh bờ ao, bóng nắng gữa trưa dịu lại nhờ hơi ẩm từ mặt ao xanh biếc đám bèo. 
- Chơi đánh chuyền đi tiến 
- Nhưng làm gì có que chuyền mà đánh 
- Có, chị vẫn cất trong nhà lâu lắm rồi không dùng tới, Tiến kiếm quả gì làm quả cốt đi. 
Nhìn lên cây bưởi, lẫn trong tán lá có quả bưởi kẹ chỉ to hơn quả bóng bàn, bịch! hòn đá ném lên, tôi tung quả bưởi trong lòng bàn tay, mùi da bưởi hăng hăng thơm dịu. 

Tùng xoà. 

Chị Liên chơi trước, thế ngồi đối diện chị từ từ dang rộng chân ra, chị kéo nhẹ ống quần để rải lớp que chuyền lên phần chân từ đầu gối xuống cổ chân trắng ngần. Tung lên quả cốt, mắt chị dõi theo tung hứng nhịp nhàng, bàn tay phải chị uyển chuyển như lướt trên phím đàn, rải que, từng nhịp lần lượt chị chơi đến bảy lượt vẫn chưa làm rơi quả cốt. Bên hàng tóc mai chị lấp lánh vài giọt mồ hôi, nhìn chị say mê, hình như thời còn bé chị chơi đánh chuyền nhiều, giờ nhìn chị chơi tôi nghĩ không bao giờ thắng được. 

Mải mê nhìn chị, quả cốt tung lên hạ xuống không ngừng. Bỗng ánh mắt tôi tự nhiên dừng lại nơi cái đáy quần của chị hiện ra căng mọng, lồi lên, khát khao như mời gọi thằng con trai dậy thì giữa buổi trưa hè bên bờ ao tĩnh lặng. Chị Liên rơi cốt,
-Tiến!
Tôi như thoát khỏi cảm giác mơ màng. Tung lên lập bập, lừng phừng tôi chơi được đến chuyền hai thì đánh rơi quả cốt. Bỗng ngoài phía cổng tiếng ai như tiếng anh Hùng. 
- Thầy ơi 
Anh Hùng về, chị Liên te tái đi ra mở cổng. Anh Hùng dắt chiếc xe máy vào góc sân, trên cái đèo hàng buộc theo chiếc cân và con dao bầu sáng loáng. anh bảo về hỏi thăm xem thầy và em chuẩn bị đám giỗ thế nào. Chuyện trò một hồi, có ông đưa thư hỏi thăm nhà chị Tiết. 
Bên kia bờ ao chị Tiết từ trong nhà chạy ra ôm mặt khóc, tôi cùng mọi người chạy vội sang. Thì ra người chồng cô em gái chị, ở tận mãi miền đông bị tai nạn giao thông thập tử nhất sinh khó bề qua khỏi, chị Hạnh đánh điện tín trở về nhà. Tai bay vạ gió, cảnh nhà  cùng đứa em xa, chị Tiết rối bời khóc nức nở. 
Anh Hùng là người va chạm nhiều ngoài phố, nóng tính quát lên: - Giờ chị tính thế nào? 
Nước mắt lưng tròng chị bảo: 
- Nó nói chị phải vào để có gì có chị có em lo việc, mà mẹ chị lại bị thế này, trong nhà đâu chuẩn bị tiền bạc gì sẵn.
Bàn tính thật nhanh, anh Hùng bảo: 
- Thôi lát em chở chị lên thị xã đi xe khách chiều nay, cái Liên, thằng Tiến lo cơm nước cho bà hằng ngày, buổi tối phải kiểm tra nhà cửa kẻo bà đi đêm lại ngã, tiền bạc chị có bao nhiêu còn em cho mượn. 





Hai giờ chiều, trước khi chị Tiết lên xe, tôi cùng chị Liên dúi vào tay chị những đồng tiền cất riêng trong cặp sách.


$ketdoan $modoan
Tháng bảy là tháng hay mưa, nhưng cả tuần nay trời trong, nắng như dịu lại. Đám con trai quanh làng sau mấy tuần yên ắng giờ đã bắt đầu tụ lại theo sự dẫn dụ của mùi hương, mùi hương ái tình toát ra từ cô thôn nữ, chị Liên xinh đẹp. Buổi tối, đàn chó lại sủa lên inh ỏi,  xua đuổi, cắn theo hơi đám con trai lạ xuất hiện ở cái ngã ba, chị Liên cự tuyệt. Buổi tối ông Tiện kéo cổng tắt đèn đi ngủ sớm. 
Cái không gian khu vườn, bờ ao, gốc chuối như cái lãnh địa riêng. Ngày hai lần chị Liên nấu cơm bưng sang, chiều tắm rửa cho bà cụ bị loà tận tình như người thân của chị, có hôm chị Liên ngủ lại khi bà Tiết trái gió trở trời. 
Tôi cũng được chị phân công nhiệm vụ, chẻ củi giúp chị, buổi tối phải chạy qua thắp đèn. Hình như có việc thế này tôi và chị gặp nhau nhiều hơn mọi bữa. 

Trăng lên sáng tỏ, bần thần tôi men theo hàng duối, bên mép bờ ao, bước chân lặng lẽ sang khu vườn nhà chị Tiết. Ánh trăng chiếu xiên lên nửa hàng hiên, chiếc chiếu manh trải hờ như mời gọi, tôi bước vào nhà bà Tiết đã đi ngủ sớm, ngọn đèn dầu le lói toả ánh sáng mờ, bước ra hàng hiên, ngả mình, ngọn gió nam thổi ào qua mặt sân sáng loá. Đôi mắt tự nhiên díp lại, buông chân thả thõng, tôi nhắm mắt mơ màng, từ trong ánh trăng bóng chị hằng nga thướt tha múa lượn, xoay vòng từ từ đậu xuống nền sân nhẹ nhàng như chiếc lá rơi theo cơn gió nhẹ, chìm trong khoảnh khắc nhịp thở nhẹ nhàng. 
Bỗng nhiên chị hằng ngừng những nhịp xoay làn áo trước ngực buông lơi cúi mình, thấp dần chị chạm vào môi tôi nụ hôn như gió chạm vào khung cửa …..Tôi vươn tay ra, bàn tay chạm nhẹ vào bờ vai mềm của chị, chị hằng, xuống đây bỏ chú cuội đâu rồi …

- Mơ gì thế 
Hé mắt mơ màng, chị Liên ngồi bên, bàn tay tôi từ từ rời bờ vai chị. Cảm giác giấc mơ tràn qua đời thực khiến tôi ngờ ngợ không hiều điều gì, nhưng gần lắm,chị Liên lung linh, sáng rực như bóng chị hằng nga bỏ rơi chú cuội thướt tha bước xuống mảnh sân nhỏ này, thơm dịu, nhẹ nhàng, mong manh như bước chân con nhện nước đang chạy trên mặt ao phẳng lặng. Cái mong manh chắn chắn ngang lạ lắm, nó khiến người ta cứ hồi hộp ước ao, giá mà được như người lính xung phong vượt qua chiến tuyến một lần, để biết bên ấy đối phương có gì phòng thủ, hình như chị Liên cũng vậy, cái nụ hôn ngờ ngợ chẳng biết có phải của chị hay của giấc mơ…

Tôi từ từ co chân ngồi dậy 
Đám mây bay qua mặt sân dần thẫm lai, gió nam như kéo mạnh dần lên, ngọn tre sà thấp, cây na đám lá rung rung như có người nắm thân cây mà lắc. 
Chị Liên phá đi sự im lặng: - Sắp mưa rồi, chị Tiết đi đã gần mười ngày rồi Tiến nhỉ. 
- Không biết vào trong ấy chuyện thế nào? 
- Thì chắc..nếu không qua khỏi thì anh ấy bỏ chị Hạnh lại một mình! 
- Chị Hạnh mới 27 chị Liên nhỉ? 
- Ừ, chắc cũng khoảng đó. 
- Chị Liên. 
- Gì hả Tiến? 
- Tối nay bên ấy thế nào? 
- Cái gì thế nào? 
- Thì em hỏi có ai gõ cổng nhà chị hay không? 
- Chẳng để ý vì mấy hôm không mở cổng cho ai vào hình như họ chán rồi Tiến ạ. 
- Thì họ cũng chú ý đến chị, thì họ mới quan tâm đến chị chứ 
- Nhưng mà sao ý Tiến ạ, chị chẳng có cảm giác gì, ước gì ….
- Chị ước điều gì? 
- Ước ….
- Gì …?
- Giá mà Tiến bằng tuổi chị. 
Im lặng kéo dài trong tôi như có tảng đá đang đè lên lồng ngực, tôi chưa hiểu hết điều chị nói nghĩa của nó thế nào, tiếng chị lại trầm lặng cất lên: 
- Chả biết tại sao mỗi khi phải ngồi tiếp chuyện với ai, chị chỉ muốn họ mau ra về để chị lại được vô tư nói cười với em, hình như chỉ ở cái góc vườn này chị mới tìm thấy sự bình yên thôi Tiến ạ. 
Khu vườn chợt như tĩnh lặng. 

Lộp độp,giọt mưa như vỡ nhẹ xuống mặt sân, nặng dần giọt gianh nhỏ xuống dòng nước mưa lạnh ngắt. 
- Chết rồi hồi nãy qua đây chị chưa đóng cửa, giờ chạy về ướt hết Tiến ơi! 
Chị Liên vào kiếm cái áo mưa, mặc vào lưỡng lự...
- Chị chạy về đi. 
- Thôi, tối lắm chị sợ …
Tôi liền bước vào phía sau cái áo mưa cánh dơi, phía trước chị bập bõm, chập choạng, sát bên tôi lầm lũi bước theo bước chân chị vừa nhấc lên chỉ muốn buông cái mép áo mưa để được ôm chị một lần gữa trời mưa, đêm vắng trong khu vườn chuối. Tôi đứng ngoài hiên nghe mưa rơi ào ạt, giọt mưa tạt ngang, mặt sân sáng lên khi tiếng sét nổ ầm … uàng…, vệt sáng giăng ngang ngọn thị kéo dài ra cánh đồng rau, gió mưa, cuộc đời trên đất làng quê thanh bình yên ả. Chị vào trong buồng một lát trở ra.
- Thầy ơi, con sang nhà bà Tiết ngủ đây.

Dòng díu, chập choạng tôi cùng chị bập bõm lội hết khu vườn bước lên hàng hiên nhà chị Tiết khi trời mưa nặng hạt. Cơn gió tạt ngang kéo cái đuôi áo mưa tôi vừa buông xuống, chị Liên vòng tay giữ lại, cánh tay vô tình chạm vào khoảng hông âm ẩm nước mưa, ấm nóng hơi người, cái xui khiến của đất trời vô tình đã kéo tôi và chị từ nụ hôn của chị hằng thành nụ hôn khát khao của mong manh tình chị em, giữa trời đêm mưa dầm tháng bảy, bàn tay tôi từ từ ôm ngang hông chị, nhẹ nhàng, yên lặng. 
Chị Liên níu nhẹ vòng tay, bất ngờ ngoảnh lại, cái áo mưa trên cổ chị tuột ra. Lưng chị dựa vào cánh cửa, gió mưa trời đêm, nụ hôn vụng trộm, ngỡ ngàng cả chị và tôi, như chìm xuống đáy ao, chơi vơi, lặn ngụp trồi lên, thụp xuống, hển hảo, chết chìm, ao nước ái tình góc khu vườn nhà ông Tiện.
$ketdoan $modoan

Cái khoảnh khắc bất ngờ như người lính, lao nhanh về phía trước, nó như bản năng thiên bẩm trời ban cho mỗi đứa con trai, khát khao chinh phục những gì mới lạ, ái tình khác giới. Cả chị và tôi chơi vơi cảm nhận...rồi vỡ oà lên trong thân thể.
 
Nó chỉ dừng lại khi cơn mưa chợt ngắt, và chị Liên ngửa cổ, kéo nhanh những giọt không khí đã bị miệng tôi bịt lại, lấy mất từ trong lồng ngực chị nãy giờ. Chị co hông lại, làm rời ra cái điểm chạm từ thắt lưng tôi trở xuống, đôi mắt tôi mờ đi, ngỡ ngàng nhìn chị. 
- Tạnh mưa rồi Tiến về đi! 
Lầm lũi băng mình qua vườn chuối, nước mưa từ trên lá cây rắc đầy, ướt át quần áo bên ngoài, thấm chung, trộn lẫn với cái ướt từ bên trong đang toả ra mạnh mẽ khi phút cao trào, lần đầu. Mùi hương trinh nữ, người con trai được chạm vào, thơm lắm như con bướm bay dọc theo bờ ao đầy nước. 


Chị Tiết trở về cùng bao trái cây thật nặng, không khí khu vườn trầm lại như nốt nhạc buồn. Chị kể về những ngày cuối cùng của đứa em rể chị đớn đau chống chọi lại cái chết, khi thân thể nát nhừ, xương thịt chịu dưới bánh ô tô và thần lưỡi hái đã mang anh đi vào một đêm bay ngang phòng cấp cứu. Đám tang xứ lạ chỉ có hai cái khăn trắng cô đơn gữa nghiã trang, khuất lấp gữa bạt ngàn rừng cao su và những vườn cây trái vùng đất miền đông xa lạ. Nhìn đôi mắt bà Tiện bị loà, hai mí mắt nhăn nheo ứa ra giọt nước, bất giác tôi đưa tay lên, đáy mắt vỡ oà. 
Chia sẻ cảm xúc nỗi đau mất mát, cái tình hàng xóm láng giềng thiêng liêng, tối lửa tắt đèn, vùi buồn có nhau và đâu đó cũng có những gì của tình chị em, những người con trai, con gái, chưa vợ, chưa chồng, sống quanh khu vườn làng quê bình yên tĩnh lặng. 
Sau mấy ngày hàn huyên, tìm hiểu. Chị Tiết chiều nay đi ra thăm ruộng trở về, chị bảo Tiến và cái Liên làm cỏ lúa hôm nào mà ruộng nhà chị sạch cỏ thế. Tôi bảo: “Chị Liên có cho em được nghỉ ngơi gì đâu, cách nay bốn hôm chị bắt em vác nạo ra đồng cùng chị làm cỏ đám lúa nhà chị, à mà hôm ấy chị Liên đã vãi cho đám lúa nhà chị 3 ký phân đạm rồi đấy” 
Chị Tiết nhìn tôi với đôi mắt biết ơn, chị bảo không có hai đứa chắc chị không sao đi vào trong ấy được. 

Trời vào đầu thu tháng tám, nắng vàng dịu nhẹ. Khu vườn như người con gái vào tuổi ba mươi, mặn mòi, nặng trĩu quả trên cành, đám thị thu hái vào cuối tháng năm, những quả mít mọc dưới thân chín dần chỉ còn những quả ra sau ở mãi cành cao chín muộn.Trên cành cao kia những quả hồng đón nắng, lớp da ửng lên chuyển màu vàng rực, hoà cùng với những cây bưởi trĩu cong cả cành, hứa hẹn năm nay khu vườn được mùa trái cây, khi tết trung thu tháng tám trời trong đang đến.

Buổi tối những ngày cuối một kì nghỉ hè của đám học sinh, sắp xong đám sách vở chuẩn bị cho dịp khai trường, tôi đi sang sân nhà chị Liên như mọi bữa. Ông Tiện từ ngoài bụi chuối trở vào, đứng lại góc sân. Trăng lên sáng lắm mới hơn bảy giờ tối mà đã vượt qua ngọn thị. Nheo mắt nhìn lên, ông hỏi:
 -Hôm nay mùng mấy hả con?  
Chị Liên đang phơi quần áo ở góc sân, lẩm nhẩm:
 - Mùng bảy rồi thầy ạ. 
- Mùng một lưỡi trai, mùng hai câu liêm, mùng ba lưỡi liềm, mùng bốn lưỡi giật, mùng sáu thật trăng. Hôm nay mùng bảy là giữa trăng rồi, trăng quầng thế này hết mưa rồi cháu ạ. 
Nghe ông Tiện nói cảm giác trong tôi lạ lắm, những người nông dân quê tôi kinh nghiệm từ ngàn xưa để lại chỉ cần nhìn trăng, nhìn sao, nhìn cây nảy lộc đâm chồi là biết ngày nào gieo mạ, xuống đồng cấy lúa. 
- Tuần sau là rằm mười tư, ngày mai hai đứa hái hồng cho kịp phiên chợ Chĩnh, bán vào dịp rằm được giá cao con ạ. 
- Dạ, ngày mai con và Tiến hái, cha đi ngủ sớm đi. 
Chị Liên quay lại, đặt cái thau vào cạnh bờ thềm, đến sát bên tôi vịn vào hai vai hét to: 
-Rõ chưa …chiều mai hái hồng nghe ông tướng!

Hình như từ cái đêm tôi cùng chị vượt qua chiến tuyến khám phá cảm giác nụ hôn, cả hai cứ như lảng tránh, vòng vo không ai nói tới, hỏi han cái gì? tại ai làm ra chuyện ấy? Nhưng đâu đó vẫn không muốn xóa đi gianh giới chị em, để lại trong nhau những gì lấp lửng, mơ màng, lạ lắm. Trái thơm quả ngọt đầu cành, ai mà chả mong được một lần cảm nhận nó tan đi, thấm vào cảm giác. 
Chị luôn coi tôi là cái gì chị đang sở hữu, có hôm chị bảo:
- Ghê thật, dám……..
Tôi cười bẽn lẽn 
- Tại chị…. 
- Á à …dám đổ thừa à? 
- Ai bảo chị đẹp như Hằng nga tái thế, bay xuống trần gian dụ dỗ con trai, ai mà chả thích được.
- Mà cũng thích thật Tiến nhỉ, nó còn lãng mạn bằng mấy cuốn truyện chị đọc hồi xưa......Thôi nào, giờ chở chị lên ngã ba làng Thượng. 
- Chị tính thăm hai anh bị đánh tối hôm trước à? 
- Đâu có, đưa chị lên hiệu may lấy đồ, hẹn lấy hôm qua mà chị chưa đi được. 
Tôi vào trong nhà dắt chiếc xe phượng hoàng màu cánh chả, chị luôn lau chùi sạch sẽ. Chị Liên chải tóc buộc lại phía sau, chị vào trong nhà trở ra, tôi vỡ oà nhìn da thịt chị hằn lên dưới cái quần ka ki vải mềm và cái áo thun sáng màu ôm sát. 
Chiếc xe lao đi, vòng tránh những ổ gà trên con đường làng loang lổ bóng trăng khuất nẻo theo những tàng cây. Cánh đồng hiện ra, trời đêm, ngọn lúa loà xoà đang vào lúc ngậm đòng, chờ đợi ngày bông lúa trổ đòng cho quê tôi vụ mùa no đủ. 
Cánh đồng bát ngát trải dưới bóng trăng. Cảnh trời, cảnh lúa, cơn gió đùa qua xào xạc ngọn phi lao cao vút. Nhịp quay bánh xe như lướt nhanh trên con đường sỏi đỏ, bỗng chị Liên  nhướn cổ lên sát vành tai tôi bảo : 
- Từ từ thôi, đoạn này lắm sỏi cơm xe dễ bị trượt bánh lắm, hôm nay sao hăng thế, còn sớm mà.
Không biết trên đời này những ai đã có mối tình trên xe đạp? chở nàng lên dốc hơi thở tuôn ra. Nàng hỏi : mệt không ? 
- Anh vẫn phình phường. 

Phía sau, chị Liên ngồi sát lại gần yên xe, níu nhẹ hông tôi. 
- Tiến co chân lên, chị đạp phụ đoạn này cho khỏi mỏi 
 Tôi co chân lên, chiếc xe lả lướt đung đưa theo nhịp lắc, chị Liên nhướn nhẹ người lên lắc lư chạm nhẹ lưng tôi, cảm giác trái thị thơm nồng… 
Thị nàng … chị Liên đung đưa trên ngực, chạm nhẹ, xa - gần,dưới trăng cánh đồng làng tôi, đêm nay thầm yêu, tình chị. 
Con đường rút nhanh dưới bánh xe vội vã.
Tới rồi.
Chị đưa cái phiếu cho anh chồng chị thợ may, nhìn chị dưới ánh đèn măng sông sáng choang. Đôi mắt anh ấy như đang nuốt giọt nước bọt ứa ra, hình như thầm trách sao hôm chị đến đo đồ anh ấy không có nhà để hôm nay bất ngờ trước cô gái đẹp. 
Suốt trên quãng đường tôi cùng chị quay về làng trở lại.
- Sao im lặng thế ? 
- Nhìn cái ông chủ hiệu may, em cứ muốn đánh cho một trận 
- A ….hả, ghen à ? 
Bất ngờ tôi bóp cả hai phanh, chúi nhanh, ngực chị áp mạnh vào lưng tôi. Cảm giác như có dòng điện chạy xuôi xuống hai đùi, khoảng lưng nơi có vú chị áp vào giống như cái bàn là đang có dòng điện từ từ nóng lên, lạ lắm. 
Chiếc xe đạp dừng gữa cánh đồng đêm khuya thanh vắng, gió như mơn man làn tóc chị buông lơi, tôi không biết chị nghĩ thế nào, nhưng cả hai im lặng nhìn nhau, không nói, ngón chân chị cứ di di hòn sỏi lào xào dưới mặt đường, ngón tay đan lại, cúi đầu như chờ đợi cái điều chị không hề mong đợi. 
- Chị Liên ! 
- Gì ?
- Thôi em không nói nữa. 
- Nói đi kẻo sau này không nói được. 
-Nhưng mà, chị đừng... 
- Đã bảo rồi nói đi 

Bàn tay chị cứ vịn mãi cái ghi đông xe đạp, chị bước ra lề cỏ, nhặt viên sỏi lên, ném xuống mặt nước cái ao tĩnh lặng bên đường. Ánh trăng chiếu trên mặt ao xao động, vòng tròn lan ra, gợn sóng nhẹ nhàng, chậm dần. Tôi đứng phía sau, xa xa ánh đèn xe máy chiếu lên lấp loé con đường quê, vụt qua, mùi xăng thơm thơm thoảng bay trong gió. 
Chị Liên quay người trở lại, tôi không biết chị có vui không, chị bảo : 
- Về đi kẻo thầy chị đợi. 
$ketdoan $modoan

Tôi dắt chiếc xe vào góc buồng bên này cho chị, bên kia căn buồng nơi chị ngủ, ngọn đèn dầu bỗng vụt sáng lên, bước qua cái giường ông Tiện nằm, tiếng ngáy đều đều,tôi lại gần cửa buồng định chào chị để về nhà.

Mắt tôi hoa lên, chị đang xoay người, kéo nhẹ chiếc quần dài, cái khoảng trắng bên hông ánh đèn chiếu vào, chéo nghiêng nếp quần trong hiện ra ôm sát bờ mông tròn lẳn. Cúi mình, chị đưa nhẹ ống quần tuột khỏi cổ chân, tôi giật mình bước lùi nhẹ trở ra, hơi thở bồng lên, trống ngực thập thùng, hai chân run lên như thằng cảm gió. 

Cái đêm vô tình cọ lưng cho chị, cái đêm hôn chị đôi mắt như chẳng cảm nhận điều gì, giờ đây dưới ánh đèn dầu sáng lên bức tranh, bờ mông lấp lửng, gợi lên cảm giác tò mò. Giá mà thấy được cái gì rực rỡ bên trong, lặng lẽ, ngập ngừng tôi bước ra ngoài sân. Bên kia bờ ao, căn nhà chị Tiết ánh đèn dầu le lói chiếu qua khoảng vườn như bảo rằng chị chưa đi ngủ. 
Chị Liên bước lại phía sau tôi. 
- Chị thử đồ chưa? 
- Tiến thấy vừa không? 
- Thôi đồ con gái, chị hỏi chị Tiết chứ em biết gì đâu mà khen chê được. 
- Hay chị em mình sang nhà chị Tiết đi? 
Tôi bước ra góc sân, chị Liên vịn hai tay lên vai tôi, lội qua khoảng vườn, ánh trăng lưa thưa rắc qua kẽ lá. 
Trên chiếc chiếu hè sân nhà chị Tiết, chiếc rổ con nho nhỏ, mảnh vải đang khâu giở cùng chiếc gối đầu, tôi chạy nhanh lên, xoài chân, ngửa mình nằm giành trước chị Liên đang từ sau đi tới, chị Tiết từ trong nhà đi ra thấy tôi chị Liên sang vào giờ khuya lơ, khuya lắc, cười cười chị bảo : 

- Hơn chín giờ rồi hai đứa mới đi chơi đâu về thế? 
- Mỏi quá, em đạp xe muốn rũ cả chân đây này lên tận làng thượng chở chị Liên đi lấy đồ đấy chị ạ. 
- À, nãy giờ tao mới nhìn. Bộ đồ mày mặc đẹp thế, đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân. Mày đã đẹp sẵn rồi, nhìn mày mặc bộ đồ này, con trai đứa nào chẳng thích. 

Tôi nghiêng mình ra ngắm nhìn chị Liên phía trước, chỗ kia hồi nãy hiện ra dưới ánh đèn dầu, trắng ngần, bóng lên như bẹ cây chuối ngự non. Chị Liên ngồi lên góc chiếu, giật luôn cái gối của tôi, ngả mình xuôi chân, tranh nhau mảnh chiếu chỗ lành, chỗ rách. Tiếng chị cất lên : 
- Hay than, kêu mỏi lần sau chị không nhờ chở đi đâu nữa 
Chị Tiết cười cười ngồi lên góc chiếu, chân chị buông ra ngay chỏm tóc trên đầu, chị bảo nó lấy gối rồi, thôi gối lên chân chị cho khỏi mỏi. Tôi nhích người lên, sau gáy dựa lên nửa đùi chị Tiết, cổ cao nhìn xuống, thế nằm chị Liên hiện rõ theo ánh mắt nhìn xuôi. Ánh trăng chiếu ngiêng nửa người từ hông trở xuống, mênh mông vùng đất ngã ba, vải mềm bó sát, thấp cao, buông lơi thế nằm, gữa đồng gò lên nổi rõ cái ngã ba hôm trước đánh chuyền vô tình chị dạng chân ra, hôm nay ngửa lên đón trăng trước mặt chỉ một với tay sao mà xa vời đến thế. 

Nhắm nghiền mắt lại, bên tai chị Tiết, chị Liên nói chuyện qua lại với nhau....ù đi, mờ mờ.....Âm thanh nghe được qua lời hai chị như chẳng có cảm giác gì, hình như tâm hồn tôi đang bừng lên sau gáy khoảng đùi chị Tiết tròn lẳn, ngân lên trong tôi như sợi dây đàn, ước gì bàn tay được vuốt lên cái đang hiện ra trước mắt.


Không hiểu khu vườn năm có điềm gì lạ, những cây ăn trái đều trĩu trịt quả trên cành, mùng mười tháng tám tôi cùng chị Liên, chị Tiết hái hồng mang ra chợ bán. 
Ông Tiện bảo : 
- Tiến năm ngoái hái bằng rọ tre rồi năm nay hái bằng sào cho gãy bớt cành con để mùa xuân năm nay cây đâm nhiều lộc mới.
 Chị Tiết, chị Liên lo rải những bó rơm nhỏ quanh gốc cây để trái hồng rơi xuống không bị dập nát, tôi leo lên, leo xuống đến quá trưa thì gần năm bao hồng, ba sọt bưởi đã gọn ghẽ ở góc sân. 

Chị Liên bảo sáng mai ba chị em mình đi chợ Chĩnh, tôi nghe chợ Chĩnh đông vui đẹp lắm nhưng tôi chưa được đến bao giờ. Chị Liên bảo năm ngoái bỏ hồng lên xe khách trên đường xe xóc đến nơi hồng bị dập, thâm thèo cả vỏ, năm nay có đò dọc chạy đến tận nơi, ngay sát bờ sông, bến đò dừng trên đê là chợ Chĩnh, buổi trưa hai giờ đò chạy ngược về bến cũ, tôi nghe được đi đò dọc trong lòng lạ lẫm, pha chút hân hoan. 
$ketdoan $modoan
Bến đò chính đậu ở làng bên. Buổi chiều, bốn giờ tôi cùng chị Liên đẩy xe cải tiến chở mấy bao tải hồng cùng ba sọt bưởi chuyển xuống đò, chủ đò lại là cha đứa bạn cùng lớp. Tôi đã đến nhà ông nên thấy tôi vác bao tải hồng nặng, ông đã nói cậu con trai lớn lên bờ khiêng vác phụ.



Chất xong mấy bao tải hồng gọn ghẽ, tôi cùng chị Liên ngồi nghỉ tay uống nước ở cái quán lá cạnh bờ sông, dưới kia chuyến đò ngang rẽ nước sang sông. Mặt sông xanh thẫm, nước sông lờ đờ chảy chậm. Xa xa bên kia bờ bãi, nương dâu xanh ngắt thấp thoáng bóng áo trắng ai đang len lỏi hái lá dâu tằm, vạt rau cải trổ ngồng, vài nụ hé mở, nhấp nhô con bướm vàng cùng con ong tranh nhau đậu lên bông hoa tìm phấn 
Chị Liên bảo :
- Bến mình là bến đầu tiên, khoảng quá nửa đêm đò chạy,  từ đây xuống, đò còn ghé ba bến nữa, đêm nay có khi trời lạnh, tiết thu về rồi.
- Thế mấy giờ mình đi hả chị?
- Chắc khoảng 12h đêm mình dậy, chạy xe ra đây gửi bà quán nước, xuống đò ngủ một giấc là đến chợ thôi em. 
Tôi nhìn con đò cũng lớn, có phần ca bin để lái, khoang đò lót ván có kính che gió, phía sau còn có khoang trống có mấy tấm ván đóng dọc hai bên thành đò làm ghế để ngồi. Lơ đãng nhìn con nước trôi, chợt nghĩ mai rồi chị Liên lấy chồng ai là người mang hồng ra chợ 
Buổi tối bà Tiết đột nhiên trở bệnh, cơn ho kéo dài, bà bảo:
- Chắc hôm qua tắm tối lại cảm gió rồi, khổ thật người già như trái chuối chín cây, gió đưa rung lắc trở trời người đau như bị dần xương ấy cháu ạ. 
Chị Tiết bảo:
- Thôi hôm nào bà khỏe chị lại đi chung, hôm nay hai đứa đi đi, hàng mang xuống hết đò rồi chắc cũng không có gì nặng nhọc. 

Tôi đi ngủ sớm, nằm xuống trằn trọc, lăn qua lăn lại, chỉ cố hình dung chợ Chĩnh to đẹp thế nào. Gần mười hai giờ, chị Liên gõ nhẹ vào cửa sổ buồng tôi ngủ, mẹ tôi trở dậy, mẹ bảo:
- Cầm thêm cái áo gió đi con, ở đây thì nóng thế này nhưng xuống sông, gần nước gió lùa lạnh đấy.
Tôi sang bên sân nhà chị, chiếc xe đạp chị đã dắt ra, chị bảo: 
- Chả biết làm sao, từ tối đến giờ chị chưa chợp mắt được tí nào, kiểu này xuống đò lăn ra là ngủ. 

Gió thu, trời đêm, chiếc xe chở tôi và chị vượt qua cánh đồng sương mù bay như khói nhà ai đang nấu cơm buổi chiều sà xuống. Bến đò đã có mấy người đến trước, tôi ngồi ở dãy ghế phía sau cùng cánh đàn ông, khoang có mái che rất rộng chỉ lác đác mấy người. Rồ lên tiếng máy chạy dầu, con đò quay đầu xuôi theo dòng nước gió từ mặt sông thổi theo dọc thân đò lồng lộng, chiếc áo gió tôi trùm nhẹ qua lưng, vài người truyện trò qua lại, giá gạo, giá rau, câu truyện cũng có vẻ nhạt dần hình như ai cũng sắp chìm vào mơ màng vì tiếng động cơ đều đều, bình bình dội lên. Hình như máy nổ, chân vịt quay chỉ là phụ trợ vì dòng nước xuôi đã ru mọi người vào giấc ngủ đêm trên chuyến đò quê đầy thơ mộng. 

Tôi ngồi co ro, lưng dưa vào tấm ván, gật gù đôi mắt như trĩu nặng lắm rồi, bỗng có tiếng người lào khào: 
- Tiến ….Tiến - chị Liên lay nhẹ bờ vai tôi.
- Gì thế chị? 
- Lên khoang mà ngủ, sạp rộng thênh thang ngồi đây gió lùa sao ngủ được. 
Tôi theo chị rón rén bước qua những đôi chân buông xuôi từng cặp. Vào góc trên cùng, cái góc hình như chị Liên đã nằm nhích  ra để giờ rất rộng. Tôi nằm phía trong, chị Liên nằm ngoài, hình như giữa chị và người nằm gần cũng còn một khoảng trống. 
Cởi cái áo lạnh ra làm cái gối đầu, trong túi áo trên mấy cái lá chanh hồi nãy khi đi qua vườn nhà chị, tôi đã tiện tay bứt bỏ vào túi áo, mùi hương lá chanh thơm dịu. Gần bên, cùng thế xuôi chân, chị Liên bỗng choàng cái chăn bằng vải dù trùm qua người tôi, trong cái khoang đò tối thẫm đâu đó tiếng ngáy vang lên khò khò. Chị Liên xoay người, úp nghiêng, hình như gối chị chạm vào chờm nhẹ lên đầu gối tôi nằng nặng. Hồi nãy ngồi ngoài hình như tôi đã chìm vào giấc ngủ, vào khoang đò ấm, góc kia thoang thoang ai đó sức nước hoa, hơi nghển cổ lên, tối lắm, chỉ có lờ mờ từng cụm nằm gần không sao phân biệt đàn ông đàn bà, giá mà cái bóng điện quả nhót hồi nãy bật lên, chẳng biết vô tình hay cố ý ông chủ đò đã tắt khi đò sắp chạy. 

Tiếng chị Liên thở đều đều chạy qua cánh mũi, đò xuôi không biết đã đến quãng nào. Trở mình, chị Liên xoay người, mông chị nằm nghiêng chạm nhẹ vào hông tôi, gần lắm. Hơi ấm hai người trong mảnh chăn dù cộng lại, như ngọn lửa hồng nhóm lên trong huyết quản, trào lên cảm giác lạ kỳ, khiến tôi như chơi vơi, bay lên hạ xuống căn phòng cô dâu đang ở tuần trăng mật, trằn trọc nghĩ suy …..

$ketdoan $modoan
Con đò đậu lại, cái bến đầu tiên, lịch kịch khiêng vác, lát sau có hai người phụ nữ chen vào khoang đò, mấy người nằm trong nhích lại, chị Liên áp vào hông tôi. 
Thế tôi nằm ngửa, chị Liên cũng đã trở mình. Dang nhẹ chân tôi lại chạm vào đùi chị, con đò hình như đang chạy vào vùng nước xiết, người lái bẻ qua bẻ lại, thân đò xô lệch, lắc nghiêng. Người nằm như những bao hàng cũng chuyển động theo, không biết chị Liên nãy giờ đã ngủ hay chưa. Bỗng bàn tay chị nắm vào bàn tay tôi cũng đang xuôi theo cạnh bàn tay chị, ngón tay tôi từ từ xiết lại, ban đầu tay chị hình như không có cảm giác gì, chỉ thấy nó mềm, âm ấm như đặt tay vào nồi bột. 

Bỗng nhiên bàn tay chị Liên chuyển động, co lại, siết nhẹ nắm tay tôi như chị đang đan lại chặt hơn. Chẳng biết vô thức xảy ra trong giấc ngủ chiêm bao hay là chị cũng đang hòa cùng tôi cảm giác mơ màng ước ao cái muốn mà không nói ra thành lời được.
Run lên … trống ngực. Hơi thở căng lên khi bàn tay chị Liên từ từ co lên kéo theo tay tôi nằm hờ trên khoảng bụng. 
Im lặng …
Ngón tay tôi từ từ chuyển động, rời nhẹ tay chị  giờ đã hững hờ. Phía trên, hình như ngực chị nhấp nhô theo hơi thở đều đều. Băn khoăn suy nghĩ, chuyến đò năm nay, duyên trời, chuyến đò đầu tiên có khi cũng là chuyến đò lần cuối 

Cái vô thức khát khao như trời đất sinh ra như thế, bàn tay tôi đặt trên bụng chị xòe rộng trở ra, ngón tay trỏ vô tình chạm vào khoảng da hé ra gữa hai cái cúc, ngón tay len vào da bụng. Chị Liên thở nhẹ, cơ bụng như hóp lại, rồi sẽ bồng lên, cổ tay chị trượt đi thả trôi theo dọc cạnh sườn, cái sân bóng đá giờ chỉ có một cầu thủ đang dong lùa quả bóng chạy lên khung thành đang để trống. Bàn tay tôi rời ra khoảng hở, hạ xuống, nếp gấu áo đây rồi. 

Chạm vào bàn tay nâng nhẹ vạt áo chị lên, vùng đất mênh mông, cứng căng làn da bụng chị, nổi gai.
Run run bàn tay chờm lên sát chân hai quả thị …………………

Tạo hóa, là bậc thầy của các tuyệt tác. 
Những bức tranh trong bảo tàng của những họa sỹ, những công trình xây dựng của hàng trăm năm trước, đẽo gọt, đắp tô.
Tất cả chỉ là bản sao, từ trí nhớ của những bậc thầy, để lại hôm nay, khán giả ngắm nhìn trầm trồ khen ngợi.
Đường cong khêu gợi, cao, thấp vô tình. 
Hững hờ, vun đầy, ôi khuôn ngực chị Liên. Thấp thỏm, chập trùng trái thị thơm thơm đang tỏa ra hương vị. 

Khoảnh khắc …………………….

Những ai đã đọc hồi ký của nhà leo núi ở đất nước mặt trời mọc xa xôi - Người Châu Á đầu tiên đặt chân lên nóc nhà đỉnh cao của trái đất, ông ấy bảo rằng: Khi đặt chân đến bên bờ chân núi, nhìn lên tuyết trắng, mây phủ xa mờ, nghĩ lại danh sách 57 người đi lên đỉnh núi không thấy trở về. Đạp lên núi cao, tuyết lạnh,vực sâu, và đâu đó 57 xác người. Qua bao khó khăn đoàn người đã vịn mây, bước lên nóc nhà trái đất. Cái phút ông vịn tay vào đỉnh núi, đứng thẳng chân lên, trong ông đã có một dòng chảy cảm xúc tuôn trào, như đang kéo ông rơi tự do từ đỉnh núi cao tuột xuống vực sâu, như con thuyền của thuyền trưởng Nê Mô lần cuối... ngập ngừng lao vào nơi sâu nhất và chìm trong đại dương xanh thẳm 
Nơi cao nhất của bà mẹ hiền trái đất, nơi sâu nhất của của khó khăn thăm thẳm đầy nước giữa đại dương.
Phải chăng là cái khát khao để người ta ước ao chinh phục 

Giờ đây…
Bà mẹ của tương lai 
Chị Liên, 
Hôm nay đang là đỉnh cao ….cái đẹp hiển hiện ra giữa làng, đoàn quân leo núi, hằng đêm vây quanh cánh cổng, ước ao mình chinh phục được cái đỉnh cao đầy cam go thử thách, cuộc đua, cuộc leo, đã có vài anh ngã đổ bên bãi cứt trâu.
Với tôi, cái nơi cao nhất ngày ngày hiện ra trên ngực chị Liên, cái nơi sâu nhất chị vẫn dấu kín ở mãi chỗ kia, 
ngã ba,
Chỉ cái với tay nhưng vẫn là khoảng cách xa vời, không biết chị đang thức ngủ? 
Xẩy chân  vô tình té ngã tuột trôi như nhà leo núi rơi từ nóc nhà thế giới. 
Khoảng lặng …
Đắn đo suy nghĩ mông lung, nhưng… như tất cả mọi nhà leo núi đều muốn được chạm tay vào cái đỉnh một lần, dù nó mơ hồ, dù nó khó khăn vẫn mong một lần sờ vào nơi ấy. 
Nhắm mắt, nín thở. lấy hơi lần cuối. 
Run run, ngón trỏ lần theo khoảng hở vun tròn. 
Thân núi…cái áo vải mềm ôm khít, trùm lên… cái đỉnh nhô ra cao nhất. 
Đỉnh vú chị Liên, như đang khuất trong mây, làm sao leo được, làm sao chạm tay hân hoan đứng dậy toàn thân, để được ghi tên những người chinh phục cái đẹp hiển hiện giữa làng, leo núi, cuộc tình, cuộc đua tranh thầm lặng. 

Chị Liên ngừng thở khi ngón tay tôi lần vào áo con, đẩy lên, hở ra thân vú cứng đanh, rắn chắc như nắm cơm. Nhẹ nhàng ngón tay tôi run rẩy, phập phù hơi thở khi ngón tay trỏ lướt lên, chạm vào đầu vú. Con đò bỗng gầm lên tiếng máy, hình như tăng tốc lướt qua mặt nước, ì oạp, lao xao ngọn nước đập dọc thân đò. Xoay ngang, hình như đò sắp vào bến mới. 
$ketdoan $modoan
Chị Liên thở đều trở lại, bàn tay nãy giờ chị để dọc thân người từ từ kéo lên, xoay nhẹ giữ tay tôi lại.Tiếng chị thì thào bên tai như tiếng gió: 
- Về nhà, chị cho, giờ đò đông người lắm Tiến ơi! 



Vài người đi xuống, vài bao hàng lịch kịch được chất lên, máy đò tiếng vọng bình bình, trở đầu đò xuôi theo dòng nước giữa trời đêm tĩnh lặng. 
Tôi nằm suy nghĩ về lợi ước hẹn. Chị bảo về nhà, bao giờ câu hẹn trở về với người con trai đang nằm gần bên chị? 
Chị Liên thở dài, xoay người trở lại, úp thìa, khuôn mặt chị rất gần,  thì thào:
- Tiến … đừng giận chị cũng …..
Ánh sáng tối mờ, lóe lên tia chớp bên ngoài cửa kính, ầm ì vọng lại, hình như phía xa đang có một cơn giông. 

Tiếng ông chủ đò hối thúc cậu con trai lắp thêm cái bóng đèn pha kẻo đò gặp mưa cho người lái dễ nhìn, lắc lư khuôn mặt chị thật gần, chị Liên nhớm lên chạm môi thật nhẹ, môi tôi nóng bừng cảm giác. Ngực tôi lại bập bùng trở lại, đón nhận nụ hôn chị Liên miết lấy môi tôi, xoay người hông chị lọt vào lòng tôi chị nắm tay tôi ôm vào bụng chị. Bờ mông tròn đều thật mềm qua lớp vải quần mong manh ôm sát,  xô đẩy ép lại theo thế nằm nghiêng cọ sát theo nhịp lắc con đò, 
giữa dòng, 
vô thức, 
đò ơi ………

Nhấn lên, ép vào lần nữa…bàn tay trên bụng chị Liên như hòa cùng hơi thở, trời đêm  ấm nóng. 
Thật căng …bay lên lả lướt………… bay bổng toàn thân, hụt hẫng..
Như nhà leo núi đang tuột dốc ào ào, không sao kìm được …lả tả …thấm đẫm…. 
Nơi ấy chiến binh khóc ngoài quan ải ……….
Đêm của con đò, đêm của nỗi sung sướng đến tột cùng.
Đêm của những giấc mơ mà hình bóng và thân thể chị Liên luôn là tâm điểm 
Tất cả vỡ òa …

Ngượng ngùng, Tôi rời tay ra khỏi lòng bàn tay chị Liên đang ép vào thành bụng, nơi ấy cả bàn tay cùng hơi thở chị Liên bồng lên hõm xuống, lúng túng, quýnh quáng. 
Chị Liên co rúm cả thân người 
Cái cảm giác khi tôi nhẹ nhàng từng chút nhích nhẹ mông lên, khi cái vật cứng căng nóng ấm vươn dài, từ từ chạm vào khe mông của chị. 
Nó ngập ngừng …. Chị Liên chờ đợi...
Cả hai thấp thỏm, cả hai đều muốn phá tan không gian chật hẹp của khoang đò 
Lần đầu hơi ấm của hai người khác giới nằm sát cạnh nhau, lần đầu vòng tay tự nguyện muốn trao mà không thành sự thật. 
Mơ hồ  nối liền thực tại, đò đêm thanh vắng lặng lẽ xuôi dòng. Đò trôi, tình tôi, tình chị ngập tràn cảm xúc. 
Đò ơi. … sao đò không chở hai người thầm yêu trộm nhớ, lặng lẽ buông lơi con nước giữa dòng. 
Phút lặng yên trôi qua hồi nãy …….Khi hơi ấm chị Liên đang ở sát gần, bàn tay tôi đặt trên bụng chị đã từ từ co lại. Nơi nhô cao nhất bây giờ không phải là nơi núi cao trên ngực, nó đang gồng lên ở phía sau mông. Hình như chị Liên cũng đang khát khao chinh phục cái đỉnh một lần. 
Đỉnh nhô cao nhất. 
Đỉnh của đàn ông, đỉnh của con trai. Chị cũng tò mò, chị cũng muốn leo, muốn chạm, muốn sờ vào nó một lần để xem cảm giác chơi vơi của người con gái thôn quê lần đầu đặt chân lên đỉnh núi. Nơi ấy nóng bỏng khát khao, giữa con đò hơi ấm người chị thầm yêu, mà không bao giờ hai người nói lòng mình ra được. 

Chị hơi nhích mông trở xuống, bàn tay của tôi lần tìm vào làn da ngang bụng chị, dẫn dụ bàn tay, chỉ có khoảng da ấm nóng mênh mang, dưới kia con đường đến nơi sâu nhất của đại dương 
Sao quá xa vời, ngập ngừng lời chị. 
Chị cho …về nhà, nơi này đò đông người lắm… 

Nhưng 
Sát lắm, bờ mông bên dưới chập chờn, ngón tay tôi thấp dần chạm vào khoảng da sát lưng quần kéo ngang bụng chị. Nơi ấy co lại, vô tình mông chị nhích lại sát bụng tôi, cái đỉnh núi cao nhô lên phía dưới, căng phồng, bất ngờ ép vào mông chị, bụng tôi không sao dừng lại được ……
Cảm giác leo đên đỉnh núi đến sát lắm rồi 
Sung sướng vỡ òa, ào ạt tuột trôi. Đêm nay, trên đò, có người chiến binh – con trai khóc ngoài quan ải.

Sợ.
Nỗi sợ…chen lẫn vinh quang. 
Nỗi khát khao chen lẫn tự hào lần đầu được bước lên đỉnh núi, chinh phục đỉnh cao, chinh phục cái đẹp hiển hiện giữa làng.
Cuộc đua leo núi, chinh phục cái đẹp của thiên nhiên. 
Tạo hóa làng tôi đã sinh ra một người con gái, chị Liên. 
Vô tình.
Mảnh đất khu vườn liền kề ranh giới, dẫn tôi lọt vào giữa dòng, từng đoàn hằng đêm vây quanh nhà chị. 
Cuộc đua 
Đêm nay trên đò có chị, chị cho, bỏ lại sau lưng dưới kia giữa dòng nhiều lắm, đang bơi tìm về cái đích, tình yêu. Thời nào đàn ông cũng khát khao, ước ao cái đẹp. 
$ketdoan $modoan
Bình bình, tiếng máy con đò lại gầm lên lần nữa. Tiếng ông chủ đò gọi cậu con trai kéo dây, cột lại con đò. 
Bến mới, lô nhô ánh đèn, vài người lạ lẫm chui vào khoang đò vài người ngồi ở phía sau. Bên kia ngược đầu, kẻ nằm người ngồi, chẳng biết có ai cùng chung tâm trạng. 

Chị Liên nghiêng người lần tìm cái túi, lịch kịch xoay ngang, cái chăn vải dù động đậy phía bên trên. Lát sau chị nằm quay mình trở lại, nãy giờ tôi nhích người ra xa chị, cảm nhận nỗi buồn muôn đời của cánh đàn ông. Ngàn xưa truyền lại, trên bảo, kẻ dưới không nghe,giờ ra nông nỗi trên đò, phía trong ướt đẫm, làm sao sáng mai bước lên chợ được. 
Ngón tay chị Liên kéo lên ngang bụng, chạm nhẹ tay tôi. Tôi ngước cổ lên, không nói, chị ấn vào cái khăn lău mặt. 
Ngỡ ngàng nhìn chị, mỉm cười chị bảo: “Ướt quần rồi hả?” 
Tôi ấn cái khăn vào trong, tâm trạng bao buồn vui lẫn lộn. Chị bảo: “Không sao, sáng mai lên chợ chị mua cho em cái quần dài”. Trút được nỗi buồn, tôi nắm bàn tay chị đang để sát bên hông tôi, nắm lại, bàn tay nóng ấm thân thương, dưới chăn bên kia tiếng chị thở đều.
Mênh mang…khoảng lặng, vài giọt mưa ngâu rơi trên mái đò lộp độp. 
Chợ Chĩnh hiện ra trong mơ trong thực, hình hài lẫn lộn, chìm theo cảm giác mơ màng. 


- Tiến, sắp đến rồi 
Chị Liên ngồi bên đang chải đầu. khuôn mặt tươi cười nhìn chị thật vui, thì ra phía bên đối diện nãy giờ có người con trai đang nhìn chị. Tôi ngồi trở dậy, nhìn ra mặt sông buổi sớm, làn sương là là như có khói bốc lên. Người con trai phía bên chị hỏi: 
- Em trai em đấy à?
Chị Liên cười cười không nói. Mấy bao hồng, cùng hai sọt bưởi khiêng lên để sát bến đò, chị kéo tôi ra phía ngoài xoay người chị lấy cái áo gió cột ngang hông vạt áo che đi cái phần trước quần dài ướt đẫm. Quay lại, chị cám ơn anh thanh niên hồi nãy khiêng hồng cho chị, hình như anh ấy cũng đang muốn bước vào ranh giới cuộc đua. Trước khi bước đi, anh đến bên tôi hỏi: 
- Em tên gì, ở làng ….à? hôm nào anh mang sách xuống nhà em nhé!
- ………………………..
Phiên chợ buổi sớm, chợ quê, chợ Chĩnh đã tấp nập đông người. Mấy bao hồng chị đã bán ngay ở dưới bến đò, nắm tay chị dắt tôi lên đỉnh mặt đê, nhìn xuống lô nhô mấy nếp nhà, dãy phố bên kia mấy cái cửa hàng sáng choang áo quần. Bước vào ngó ngiêng, chị bảo: “Em thử cái này …”

Tôi bước ra xúng xính, chị cười, cuộn lại cái quần hồi nãy của tôi bỏ vào giỏ xách. Len qua hàng rau, bất ngờ người thanh niên hồi nãy đứng ngay lối đi trước mặt. 

Tô phở nóng, qua một đêm trên đò với bao tâm trạng. Lơ đãng, ngoài kia chợ quê mấy gánh hàng rau xanh non, ồn ào tiếng người hàng gạo. Nhịp sống quê tôi ngàn năm, chợ quê những nét đáng yêu, chợ quê những buổi sớm chiều. 
Chợ quê trên bến dưới thuyền 
Chợ quê trong tôi, chị Liên hằn sâu kỷ niệm …………
Phiên chợ Chĩnh đã để lại trong tôi nhiều điều mới mẻ. 
Chợ quê, dù ở nơi đâu trên rẻo đất này, qua bao khó nhọc chợ vẫn thanh bình, tươi tốt sản vật quê hương, con cá, lá rau. ….thẫm đẫm sức người bình dị. Áo nâu thấp thoáng hiện ra bao bóng hình bà mẹ, bóng cô thôn nữ mộc mạc, nước da đen giòn. đôi mắt trong veo, lời mời tha thiết bên gánh hàng hoa, in sâu đáy mắt đến tận bây giờ. 
Chợ quê của tôi. Có tôi, có chị. Bồi hồi cảm giác tình đầu.

Chị Liên tươi cười dắt tay tôi qua những dãy hàng, phía sau lẽo đẽo người con trai khiêng hồng từ đò lên buổi sớm,  chợ tan rồi. 

Đêm về một mình trong thanh vắng, hơi thở chị Liên vẫn như hiển hiện đâu đây. Trằn trọc nhớ nhung, bên kia chị Liên chắc cũng đang trăn trở trong lòng, ước gì tấm chăn vải dù trùm lên hai người lần nữa. Cảm giác bờ mông hằn lên lờ mờ, căng mọng trong chăn trên đò đêm trước, hằn lên tâm thức, ao ước giờ này chị sang để trào lên lứa tuổi đôi mươi như mùa trái chín. Mùi hương thơm dậy cả khu vườn, đêm mai đàn dơi bu lại, chẳng biết con nào đưa răng cắn lên trái thị …
Lời hẹn “chị cho … ” bao giờ trở lại …

Đêm nay, phảng phất quanh đây hương thị, hương tình, hương vú chị Liên mộng mị...bừng lên, ép mình thật lâu. Mỉm cười một mình trong thanh khuya tĩnh lặng, chắc chắn, cuộc đua tôi đã là người đến đích, tỷ số mong manh, ngày mai bao nhiêu trận đấu, tỷ số thế nào?
Trôi dần tâm thức như chiếc xe đổ đèo, chìm vào mộng mị…. 


$ketdoan $modoan


Chỉ đúng hai ngày, anh Tường xuất hiện trước cửa nhà tôi, sách học, bút nghiên lấy lòng đứa em trai hay lấy lòng chị. Cao lớn, đẹp trai, rắn rỏi phong cách người có học, tự tin anh cười phá lên khi biết tôi không phải là em trai chị Liên. Ở chơi mấy tiếng., tôi dẫn anh ra bờ ao, vô tình bên kia chị Liên hiện ra bên gốc vối. Tôi dẫn anh qua khu vườn yên tĩnh. Loanh quanh câu chuyên,  tôi lảng đi khi anh cùng chị Liên đứng ở cầu ao. 

Buổi tối chị Tiết cùng tôi, dưới sân bên hè nhà chị Liên trêu ghẹo, cười đùa. Ngồi bên hai chị nghe chuyện trò qua lại, bên ngoài cánh cổng, lao xao bóng người dạo chơi ngóng bóng chị Liên ra mở cổng. Hình như trái tim ai cũng ước ao, chị Liên để ý đến mình, truyện tình trăm cảnh kẻ đến sau có khi vô tình là người chiến thắng. 

Mùa bưởi, mùa hồng trôi qua cùng tết trung thu tháng tám, trăng vàng gieo rắc lan toả khắp mọi nẻo đường, rập rình trống ếch vang lên ngõ xóm quê tôi, trái tim chị Liên hình như có cơn gió chuyển mình, anh Tường hàng đêm lọt vào sân nhà chị Liên trước bao cái nhìn ngỡ ngàng của những ai ngoài cổng. Tôi cùng chị Tiết trở thành khán giả vô tình, thêu dệt xung quanh bức tranh tình yêu, chị Liên - anh Tường đang phôi thai trên khung vải.

Cuối thu, nắng sớm, tiết trời chuyển mùa se lạnh về đêm, cánh đồng quê tôi ngọn lúa đã trĩu cong, chen chúc bông lúa cong mình nặng hạt, quê tôi sắp vào vụ gặt. 
Chân ruộng lúa sớm trên gò cao nhà chị Tiết, chị Tiết cùng tôi, chị Liên đang cắt đến vạt lúa cuối cùng, cào cào, muỗm lúa béo ngậy bay loạn cả lên, góc bờ, vũng nước vài con cà cuống tìm náu mình nơi gốc rạ. Chị Liên cùng tôi chụp bắt liên hồi, tối nay có cả sâu muỗng dài béo ngậy, nướng lên thơm lừng, ánh mắt chị Liên như có tiếng cười hồn nhiên trong trẻo. 

Buổi tối, sân nhà chị Tiết tối nay có thêm anh Tường tham gia đập lúa,tôi cũng tham gia, cảm giác vừa vui cho chị khi có sự hiện diện của anh Tường. Nhưng từ trong sâu thẳm, nỗi buồn dâng lên, chị Liên của tôi…. 
Hình như khu vườn sắp trải qua biến đổi, hàng chuối đứng im cong cong buông trái, sang năm chị đã lấy chồng. 
Chuối ơi,  ai vun gốc, ai gánh bùn ao trĩu qua khu vườn, bờ ao bóng người thôn nữ. 
Lặng lẽ, tôi theo chị Tiết ra về phía sau góc sân, chị Liên tiếng cười cất lên, tiếng cười như tiễn tình tôi vào trong ngôi mộ, ngồi bên chị Tiết cất giọng trầm trầm: 
- Tiến sao chị thấy em hồi này buồn thế 
- Chắc cuối năm nay chị Liên lấy chồng chị nhỉ? 
- Ừ …
- Nó đi lấy chồng bỏ lại nơi này…
- Sao hả chị?
- Thì chỉ còn hai chị em mình 
- Hôm rồi anh Trung có ghé đây chơi, than van. Chắc gia đình anh ấy không thành gia đình hạnh phúc. Nhưng mà chị còn thương anh Trung không? 
 - Thương thì thương, đó là chuyện của hôm qua, tại sao đàn ông lại cứ bỏ người mình yêu, chạy theo cái trước mắt, rồi tan vỡ, không thành, để rồi quay lại than van? đàn ông như thế là hèn em ạ.

Chuyện riêng của chị, chuyện của lòng tôi. Bên kia bờ ao tiếng xe máy anh Tường nhả khói, chắc hai người đang tiễn đưa nhau ra ngoài ngõ, không biết có hiện ra cái cảnh trên đò? 
Đứng bên bờ ao nhìn qua khoảng vườn, góc sân nhà chị Tiết, trăng đầu tháng chín đang lên, lại một mùa trăng cuối thu. Năm nay khu vườn, góc ao có biết bao biến động. 
Tôi trở lại bậc thềm nhà chị Tiết, ngả mình thả người trên chiếc chiếu ngoài hè. Từ trong nhà tắm bước ra, chị Tiết trắng ngần dưới ánh trăng, đung đưa, mặn mòi, chín rộ. Tâm trạng háo hức trở về khoảng đùi chị Tiết nóng ran hôm nọ, không biết trên đời này đã có ai trải qua tâm trạng giống tôi lúc này? 
Chán nản, vô cớ, chẳng biết vì lý do gì? 
Bần thần, âm ỷ, gờn gợn trong lòng mỗi khi có anh Tường đến chơi. Đôi khi cảm giác dỗi hờn giống như ngày xưa mẹ đi chợ về chia cho tôi cái bánh to hơn nhưng cái dây buộc phía ngoài màu không đẹp bằng cái bánh mẹ chia cho chị. 

Hồi nãy đứng bên này bờ ao nghe tiếng xe anh Tường nổ máy, hai chân run run bàn vịn vào cây duối mọc cạnh bờ ao, buồn bã trở vào, ngả mình tôi trườn người xuống chiếu.  Giờ đây bóng chị Tiết lướt qua ánh trăng trước mặt, nhìn chị hiền dịu, nhẫn nại vượt qua cơn sốc tình yêu phụ bạc của anh Trung. Chị không nói gì, tay chị cầm lược đang chải mái tóc buông xoà bên bờ vai mềm mại. ngồi xuống góc chiếu ở cạnh chân tôi, tôi chẳng muốn co cổ chân lại, nửa mông chị Tiết áp nhẹ, sát vào. Chị Tiết mỉm cười: 
- Thất tình hay sao thế? 
- Em có yêu ai đâu mà …
- Thôi đi, làm sao giấu chị được, 
- Nhưng mà… 
- Nhưng nhị gì, có gì nói ra, chị mày cũng có đôi ba lần kinh nghiệm đấy. 

Câu nói đùa của chị Tiết làm tôi thấy nhẹ nhõm trong người, xoay người nằm nghiêng bụng tôi như gần chạm vào mông chị. 
- Chị Tiết, ngày xưa chị yêu nó thế nào? 
- Thì cũng nhớ, buồn khi người ta...
- Người ta làm sao chị nói đi. 
- Thì người ta đi với người khác như cái Liên ý. 
- Chị này, chuyện đó liên quan gì đến em? 
- Thì thế mới có chuyện, đám con trai hôm nọ đánh nhău vì ghen tương đấy. 
- Thôi có gì cứ tâm sự với chị, biết đâu …chị lại là quân sư cho 
- Thì em cũng có cô bạn học lớp trên, quen nhau trong trường.
- Thế hai đứa đã có gì chưa 
- Chưa 
- Thế lần sau hôn nhau đi là hết buồn, hết ghen, hết nhớ. 
- Hôn nhau là hết ghen hả chị. 
- Chị cũng không biết nhưng hôn được người mình nhớ mình yêu, chắc cũng đỡ ấm ức trong lòng 
Câu truyện cứ nhấm nhẳng chẳng có đầu đuôi, chỉ biết lúc này chị đã dừng tay, cái lược để hờ trên đùi chị. Khoảng lưng chị, mái tóc buông xoà, tay tôi bỗng cầm cái lược chải lên đuôi tóc chị ở phía sau lưng. Chị Tiết ngồi yên, hàng răng lược xuyên qua làn tóc cào nhẹ lên bờ lưng chị ngoài làn áo mỏng. Cảm giác như con mèo mẹ đang dùng lưỡi vuốt ve lên tai con mèo nhỏ dịu dàng, tim tôi chùng xuống. Cái cảm giác tấm tức bay đi, lòng bình yên trờ lại. 

Trăng lặn, bờ thềm bóng tối lờ mờ, hai người im lặng đuổi theo hai nỗi niềm tình yêu trôi cùng mây nước. Chị Tiết bảo:
- Cái Liên nó chỉ mới thích anh Tường 
- Sao chị biết? 
- Thì trưa hôm qua nó ngồi chơi bên nhà chị, nó bảo chả biết có lấy được không? 
- Cũng hay chị nhỉ. 
- Thôi khuya rồi, Tiến về đi, ngày mai lại sang chơi nói truyện. 
$ketdoan $modoan
“Ra đường sợ nhất công nông 
Về nhà sợ nhất vợ không nói gì…” 
Cái câu nói hàng ngày ở làng tôi, đôi khi mấy ông sồn sồn còn chế thêm “Về nhà sợ nhất vợ không mặc quần” 
Công nông, cái xe xuất phát hình như từ Tung của. Công nông, cái xe quá nhiều tiện ích, chở phân, bơm nước, cày bừa, và cái xe này sau này là một phần câu truyện. 

Trong số các tài tử giai nhân đứng canh cổng nhà chị Liên, có cả thằng Thiện lái xe công nông. Nhà nó ở phố làng, mua được cái xe công nông chế  độ thành xe đầu ngang. Cày thuê, chở mướn ban ngày, buổi tối nó vác cái đầu húi cua đi lượn lờ trước cổng nhà chị Liên săn tìm đối thủ. Trận thư hùng bên bãi cứt trâu lần trước, vài anh xóm Thượng dạt ra, tốp khác lượn vào, nó bảo “Tao không tán đổ, đố đưa nào ăn được”. 
Anh Tường xuất hiện, như cái gai nhọn cắm giữa bàn chân, có tối nó làm cút rượu, dật dờ ngoài ngã ba trước ngõ, cùng mấy trai làng chiến bại. Buổi tối hôm trước, khi dắt xe ra, anh Tường chạm trán đám đông, hình như đã suýt xảy ra một trận thư hùng, cũng may ngày còn đi học hình như anh Tường đã đeo mấy đai gì đấy. 

Hôm anh Hùng về chơi dắt con dao bầu mổ lợn, ra ngoài phố làng mời nó uống bia. Thấy con dao bầu, nó ắng đi vài hôm, mấy đêm hôm nay, mấy anh bại trận kết lại rình đánh anh Tường hay sao ấy. 
Chị Liên đôi lúc căng thẳng như sợi dây đàn, chuyện tình, tranh cướp giành giật trái tim. Hình như chị đang nghĩ ngợi, phận gái một lần, lấy kẻ yêu mình có khi cuộc đời sau này bình lặng. 

Làng quê thanh bình bỗng bùng lên câu chuyện. Chả là làng bên, mấy hôm trước râm ran chuyện chị dâu nóng nảy sát hại cô gái em chồng. Lùm xùm vài ngày, gần một tuần, sáng nay lan nhanh, cái mả chôn đã năm ngày bới lên để Công An khám nghiệm. Tin nhanh như lốc, cái gò cao nằm gữa hai làng, khoảng mấy trăm người bu quanh, chen chúc, ào lên bỏ chạy khi cái nắp quan tài mở ra, bốc mùi khăn khẳn. Chị Liên co rúm hết người, níu chặt tay tôi khi miếng vải trên mặt người chết gỡ ra, cái mặt người chết trương phình, lưỡi thè thâm sì như mắu bồ hóng. Lát sau có mấy người gan dạ chen đến gần trở ra, bảo người chết đúng là đang có thai trong bụng. 
Nôn ói, khuôn mặt xanh lè, gần trưa tôi chở chị Tiết trở về, tiếng anh Hùng oang oang nói gữa sân:
- Thôi lát nữa con bắt xong con lợn, chiều con vòng về chở thầy ra viện khám 
Ông Tiện mấy hôm nay khó thở, nhà quê lá bưởi xông hơi  không bớt, ông vẫn thở khò khè.  Tôi dắt chiếc xe qua chéo mặt sân, men theo bờ ao. Cơm trưa, chiều đi học. 

Chín giờ, làng quê thanh thản chìm vào giấc ngủ. Hình như ở làng chỉ ồn ào vào những đêm trăng, cuốn sách đầu năm, lớp cuối, mở ra nhiều kho tàng, nhiều lối đi trước mặt. 
Ngoài kia lờ mờ trời đêm se lạnh, cuối thu mát mẻ, cái nóng đêm hè như đã vụt bay đi. Hình như đêm lạnh dễ ru tâm hồn vào giấc mơ diệu kì thời tuổi trẻ. Từ ngoài sàn nước trở vào, tôi với tay kéo cánh cửa mở ra khu vườn tĩnh lặng. Bỗng, ánh đèn pin chiếu qua khung cửa, tiếng chân ai bước vội,  hình như bên nhà chị Tiết có truyện chẳng lành. 

Không, không phải. Hiện ra bên khung cửa là bóng chị Liên, ửng hồng gò má. 
- Ồ, giờ này …
- Tiến! 
- Có truyện gì thế chị? 
- Sang ….sang trông nhà cho chị với 
- Thế ông đâu. 
- Thầy chị lên nhà anh Hùng từ chiều rồi. 
Chị Liên và tôi nói qua cửa sổ, hình như chị sốt ruột, chị bảo chị sợ, cái sợ hiện ra từ sáng, khuôn mặt người chết đen thùi. Tôi bước trở ra đầu nhà, nhìn chị thất thần, tôi trêu: 
- Nãy giờ em cũng nhìn thấy cái đầu lâu người chết hiện ra ngoại cửa sổ. 
Chị Liên rúm người, đứng sát cạnh tôi. Nhìn chị, tôi bảo:
- Em đùa đấy làm gì có ma đâu mà sợ.  Mà sao chị không bảo chị Tiết sang ngủ chung? 
- Bà Tiết, ốm đau ngộ nhỡ đêm té ngã. 
- Chị sang ngủ với chị Tiết đi. 
- Nhưng hồi nãy, chị Tiết đã đóng cửa đi ngủ rồi, thôi chị chả kêu nữa. 
Tôi vào nhà cầm theo cuốn sách khép cánh cửa hông, theo ánh đèn pin chiếu sáng lập loè, tới sân chị Liên cầm đèn đi ra sàn nước. Khu vườn hiện ra lờ mờ thanh vắng, tiếng nước chảy re re. Chị Liên đang …phía sau cái bể, lanh canh tiếng gàu, nước chảy xập xoà, chị hình như đang rửa …tim tôi thập thùng, hình như khu vườn đang chuyền mình, ầm ì từng khúc, như con rồng đổi chân đứng lên chực chờ phun ra ngọn lửa. 
Ngại ngùng, tôi quay lưng địnhbước hẳn vào nhà, chị Liên gọi với theo: 
- Đợi chị với. 
$ketdoan $modoan
Cái giường ông Tiện, mùi mồ hôi lạ, gối mây, sau gáy cứng quèo. Chị Liên khép cửa đi vào, ngang giường ngập ngừng, hai mắt nhìn nhau, không ai mở lời…
Lời của yêu thầm, đan xen mạng nhện, như bao sợi chỉ chắn ngang, mong manh căng lên như tấm lưới mành, lưới tình, đã một lần chị, em trên đò vén lên. Bên này ranh giới, bên kia bầu trời non trẻ, hồng hào khát thèm, hò hẹn…

- Tiến ngủ ngoài này nhé! 
Chị Liên đứng bên khung cửa, nửa mặt khuất trong, nửa chân níu lại, hình như bước chân kìm lại ở phía gian ngoài. Ngồi ở thành giường, không dưới một lần cái nhón chân tôi như muốn chớm lên ôm ghì chị lại. 
Lời hứa trên đò …..chị cho… 
…Bàn chân ép chặt, hình như anh Tường cao lớn đang giẫm lên phía trên mu bàn chân, đè xuống. Không gian cứng đờ, mụ mẫm, trào lên cảm giác trên đò đêm ấy. Trong kia chị Liên trở mình, lào xào mặt chiếu... 
Á ân, ao ước, khoảng lặng chờ đợi…
…mấy lần…. 
về nhà chị cho ….
…hay là …
Ngước lên, nhìn vào khe cửa hôm xưa chị đứng thay đồ. Tò mò, lạ nhỉ? sao chị không cài chốt cánh cửa buồng? 
- Chị..
- Gì thế ? Tiến! 
Lúng túng
 - Chị có cái chăn nào không? 
- Giường ngoài có chăn mà. 
- Nhưng ….. hay em về lấy cái chăn qua vậy! 
- Thôi …, chị cũng sợ, nãy giờ có ngủ được đâu. 
- Hay …
- Tiến nằm ngoài nhé, nhưng mà… 
- Sao hả chị? 
- Chị sợ, nhỡ …
- Chị ơi!
Nhìn qua thành màn,bất ngờ tiếng tôi vụng dại:
- Nhưng mà… em…yêu chị! 
Tôi liền quay lưng trở ra, lướt qua khung cửa, chị Liên ào tới níu nhanh ngang hông, ép ngực vào lưng, im lặng. 

Phút giây. 
Khuôn mặt, cong cong vài sợi tóc mai che nửa má hồng. 
Nụ hôn ngút ngàn, thảo nguyên gió thổi, đám cháy bùng nhanh 
Cỏ khô. 
Cánh đồng, trời đêm, nước xa lửa gần, đêm nay rực lên khói bay tro rơi lả tả,
Rực lên, lửa cháy… 
Lửa từ đôi môi mềm mại, than hồng từ trong ngực tỏa ra. Lửa từ bên dưới cháy lên, lửa từ bên trên tỏa xuống,  lan nhanh. Ép vào lồng ngực, thân mình cọ sát, bám chặt lấy nhau, chị Liên đung đưa, như trái thị nằm trong đầu rọ cây sào. Kéo tay, trái thị căng ra, cái cuống lìa cành,thị rơi, hương thị nồng nồng, chưa bóp trái thị chưa mềm, vú chị hằn lên, nhô ra trước ngực. 

Trời đêm tĩnh lặng, âm thanh đôi môi suỵt sọat, chị Liên níu chặt không ngừng, hơi trong ngực tỏa ra, ấm nóng bàn tay ở phía sau lưng, lần lần, tôi đưa tay lên bên ngoài lần vải.
Đôi vú chị Liên nhô cao như mời gọi …. 
Khát thèm, ao ước ái ân, ngàn xưa muôn thuở của kiếp con người, ngỡ ngàng, bừng lên, bàn tay tôi lần lên đỉnh vú. 
Chị Liên ngượng ngùng vòng tay ôm xiết, tiếng chị dịu dàng: 
- Chị cũng …cũng yêu em 
Chị vòng tay lên ôm vào cổ tôi, rướn cao hôn vào môi tôi lần nữa. Cái hôn xiết mạnh, kéo nửa thân người phía trước áp vào trước bụng, ngả ngiêng, đung đưa, day dụi, ưỡn ra dưới trăng, chị đi tìm cái đỉnh con trai. 
Cả vùng bụng dưới áp vào, hằn lên con bướm mềm mềm, bên này căng cứng đội lên. Bướm chị xòe ra, hai cánh dập dờn, run run tay tôi lần theo bờ mông căng mọng, bàn tay lui về nơi bướm đậu. Nhẹ nhàng, con bướm nóng ấm tỏa hương, hương bướm dẫn dụ lẫn nhau, bướm bay, kéo đàn, tháng ba quê tôi mùa bướm nở, đêm nay ….

Đàn ông hái hoa bắt bướm, rình mò, vồ, chụp con bướm lung linh sặc sỡ bảy màu.. bướm của chị Liên…
Bướm đây, em bắt, chị cho...
Bướm đây bao năm ủ kín, hôm nay, thoắt bay, thoắt đậu, ẩn kín nơi này 
Đêm nay……. lời hứa trên đò, lời hứa vô tình... 
$ketdoan $modoan
Cuối xuân, tháng ba mặt ao đầy nước, đám bèo xanh thẫm, bụi tre tỏa bóng, cong cong ngọn tre đan chéo những cành sung, lòa xòa phủ kín góc ao, bầu trời xanh ngắt, tia nắng lung linh. Góc ao, giàn mướp vào mùa trổ hoa vàng rực. 
Tôi đang ngồi ở cầu ao bên gốc vối, cần câu rung nhẹ, con cá rô mề, uốn cong cái cần. Vút lên, con cá rô mình đen béo ngậy, con cá sót lại dưới ao mấy mùa đầy nước. Niềm vui  câu cá mỗi trưa bên góc ao vắng.
Bên trên giàn mướp, xập xòa đôi cánh bướm tàu  xanh tím đan xen. Đôi cánh xòe ra nhẹ nhàng đậu lên bông hoa vàng rực, tuổi thơ biết bao mơ mộng, đôi cánh bướm kia ép vào cuốn tập, bướm khô ép lại kỷ niệm bờ ao. 

Không kịp suy nghĩ, tôi vội chạy vào đầu nhà, lấy cái sào hái thị, hái hồng. Nằm nghiêng sát đất, bụi chuối che mình, hồi hộp rình mò, đừng bay bướm ơi, cây sào rung rung. Ầm, cú đập thật nhanh, hoa mướp rơi, mặt ao cánh bướm chơi vơi, thân bướm vẫy vùng, mặt nước gợn lên cơn sóng, con cá chuối già mang cái đầu đen trũi, lao lên. Oảng oảng, đuôi cá quẫy lên, đám nước lao xao, con bướm ước mơ chờ đợi, rình mò cây sào đập mạnh, bướm tan, chui vào miệng cá, ngỡ ngàng, con bướm trong mơ, năm xưa ngày ấy . 

Con bướm non tơ hôm nay trong thực. Gần lắm, hương tỏa ngọt ngào. Nhẹ nhàng, kẻo cánh bướm tan. E ấp khép hờ, cánh hồng mềm mại, bao quanh rễ bèo lơ thơ rủ theo làn nước.
Chị Liên cảm nhận bàn tay đang vuốt lên cánh bướm, rung rinh, co thắt 
Khép...mở ra hai cánh bướm mềm 
Vuốt lên..
Mềm nhũn hai chân, chị Liên rên nhẹ.
Tiếng rên, bàn tay trên cổ, chị co lên lần nữa. 
- Thôi…,Tiến,…thôi…….

Nhưng bụng chị không ngừng chà sát. Mê đắm, bâng khuâng, chao đảo lửa cháy phừng phừng. Ép vào, đôi chân đung đưa run run lần tới mép giường. Chị Liên ngả nghiêng, buông người mềm nhũn. 
Cái giường, nơi này ái ân, đôi lứa yêu nhau đắm say. Muôn thuở, sung sướng nghẹn ngào. 

Chìm dần, chị Liên hai đùi khép hờ, đôi chân thon thả, khoảnh khắc trên đò hiện ra trước mặt. Ngồi bên ngắm nhìn tấm thân chị Liên e ấp ngại ngùng, khóe miệng nụ cười, bông hoa hàm tiếu đậu bên, ngọt ngào đôi môi chị chờ đợi. Run run hai chân tôi cúi mình thật thấp, tia nắng rực lên trong ngực, căng cứng khát khao 

Tôi trở mình nằm ngiêng, ép vào bàn tay chị Liên vuốt trên bờ vai, bờ vai hôm nay chị Liên từ từ ôm tôi, con trai lần đầu …
Chị yêu, chị cho…
Như trái vườn quê, đang chín đầu mùa, bờ vai chị Liên mịn màng chờ đợi,buông dần. Khoảng ngực vun cao lấp ló, lờ mờ hiện ra trước ánh đèn dầu. Cúi đầu, chị đưa nhẹ tay lên như đang giữ lại những gì mới mở ra trên khoảng ngực, đôi vú lộ dần, ngón tay trùm lên, chị Liên rên nhẹ,  tiếng chị  từ trong sâu thẳm:
- Tiến ơi!….
Tôi mơn man đôi môi, đầu vú chập chờn, đỉnh vú nhô cao. Ngả nghiêng, xô lệch, chị Liên nín thở, căng cứng đợi chờ. Tôi luồn tay vào nơi con bướm ẩn mình …
Nơi sâu nhất đại dương. 
Khe nứt, nước tràn…. 
Như con tàu lặn, ngón tay ngập ngừng luồn vào cái khe bí ẩn…
Chị Liên cong mình rên nhẹ, gò ngực uốn cao, dưới đáy sâu mưa xuân thấm đẫm  nước, vữa ra, giọt mưa đọng lại.
Tiếng thở nghẹn ngào, co tay vươn cổ, cong mình, chị vít môi tôi trở xuống, lướt nhanh nụ hôn chìm đắm. Chị Liên ẩn mình chờ chết, con chim run rẩy đậu phải cành cong. 
Ái ân  muôn thuở, buông mình chị, cành mềm, gió đưa 
Rơi rồi 
Chị rơi em hứng, khoảnh lặng, đỉnh vũ trụ khao khát tình yêu, ngả nghiêng Trái đất. 
Lần vuốt bờ mông nóng bỏng, mông chị thật mềm,vặn mình chị rên: 
- Tiến ơi….yêu…chị...

Đêm, tình yêu.
Đêm, của khu vườn vắng 
Đêm của bình yên tĩnh lặng, thâm u trong căn nhà gỗ toàn màu đen đã trên trăm năm tuổi, đã ba thế hệ ẩn trú nơi này. 
Tiếng “ yêu …chị …” nghẹn tắt, âm thanh cuối cùng. 

Hình như chị cũng như tôi, cũng muốn bước qua giới tuyến một lần 
Nhưng, con gái. Con gái làng quê đã mấy ai bước qua được giới tuyến vô hình, khoảng cách tuổi tác cũng không ngăn được ngọn lửa dâng lên trong lòng chị, hoà cùng đứa em hàng xóm lớn lên từ thuở thiếu thời. 

Hai người trinh trắng vẹn nguyên, bản năng mách bảo, muốn đốt thành than ranh giới, hàng rào, vựơt lên, băng qua. Cùng nhau giành lấy những gì bên kia đang đón đợi mình. Tình yêu đầu đời trái tim có lửa, đập nhanh dòng máu bơm vào, căng lên tưng tức, ứa ra nhoè nhoẹt. 
$ketdoan $modoan
Tôi rời tay ra khỏi bờ mông, bàn tay chèo ngược, vân vê lần tìm mấy cọng rễ bèo, nơi ấy rãnh sâu khép kín như cái mặt ao, phủ kín tháng 5 mùa nước 
Mặt ao, đám bèo đan sít, hòn đá ném xuống – ngón tay tìm đến- giãn ra. 
Âm u, sâu thẳm, giọt nước ứa.
Hai cánh bướm dầy giãn nhẹ. 
Đáy nước đợi chờ. 
Ngón tay, cảm giác như rơi vào vô định 
Mặt ao ngoài kia rễ bèo thả xuống, nơi này rễ bèo mọc  lên, vài sợi loăn xoăn, rễ bèo chị Liên, lần đầu để cho đứa em ve vuốt.
Rễ bèo thật mềm.
Đọng lại ngón tay, ướt đầm, vuốt ve khe nứt chạm vào nơi đáy đại dương. 
Chị Liên vặn mình 
Chị cho, em nhận 
Lâng lâng, ái tình, khó tả, háo hức… lần đầu trong đời. 

Chị Liên đờ đẫn, hai mắt khép hờ, chân co, vặn mình oằn oại. Cái quần trễ xuống, nửa mông trăng trắng, sáng lên dưới ánh đèn dầu. Nơi này hôm nọ nghiêng người chị đứng thay đồ.
Nhìn thấy... cứ bảo nó còn giống thuở ngày xưa tắm mưa,trăng trắng. Thời ấy trẻ con  cởi truồng tung tăng mưa trước sân, ướt đầm mái tóc. 

Trôi dần, lưng quần chị Liên hờ hững, 
căng ngang…
chéo chảnh…
múp …
mượt…
hấp lực, dẫn dụ đàn ông. 
Chị Liên đưa tay, e ấp ngập ngừng nửa như muốn cởi, nửa như giữ lại, nơi ấy..... đáy sâu. Phía trên, đám bèo loăn xoăn ai giồng mà tươi tốt. 
Non tơ…
Căng mọng…

Ngón tay rời nhẹ, bàn tay chị Liên giữ hờ ở mép cạp quần, đám bèo khuất dần. Tay tôi, tay chị trở ngược lên, lướt qua, vô tình đậu vào nơi đỉnh đàn ông đang vươn cao nóng bỏng. Chị Liên giật mình ngón tay co lại, chị bảo.
- Sao nó khác nhiều lúc chị cùng em tắm dưới trời mưa? 
- Ừ nhỉ, lớn rồi, khác rồi, ai cũng rễ bèo… 
Quả ớt năm xưa, chị như muốn hái, cất vào đáy sâu khe nứt đáy đại dương ướt đầm, tràn nước. Đôi môi chị Liên thật gần như muốn hỏi 
cho 
hay là nhận…?
cả hai 
tình em mộc mạc, chị cũng đơn sơ. 

Bản năng dâng lên thôi thúc, gần lắm. Đêm nay lời hứa trên đò. Chị Liên im lặng  không nói, ngón tay của chị chạm vào, nơi ấy vươn cao. Kéo người lên  nhích dần, đùi chị, đùi tôi song song, bên cứng, bên mềm. Chị kéo tay tôi, chạm vào hàng cúc nửa buông, nửa giữ, áo chị hững hờ như bảo: 
Mở ra, áo chị, Tiến ơi! 

Tôi run rẩy đưa tay lên, cái cúc cuối cùng, ngập tràn vùng đất trên đò. Ánh đèn,  sáng lắm làn da chị trên bầu ngực,  đôi vú hồng lên cái đỉnh, như tuyết đang tan, đợi nhà leo núi đêm nay chinh phục đỉnh cao, chị cho em được trèo lên ngắm nhìn đỉnh núi. 
Phía dưới vun đầy, khoảng bụng phập phồng hơi thở hoà theo cảm giác mơ màng chờ đợi, khuôn ngực bồng lên hạ xuống khi quần chị trôi lần cuối tuột khỏi cổ chân buông dài, thon thả, trắng hồng 
Vệ nữ …
Trời ơi…
Cao, thấp… chờ đợi mũi tên sau lưng của thần tình ái.

Bàn tay tôi chạm vào ngực chị, run lên. Đỉnh vú, ngắm nhìn lần nữa bầu vú hôm xưa trên cái sạp đò. 
Căng lên dây cung …mũi tên thần tình ái. 
Cúi người..
…mũi tên chị Liên chờ đợi 
…nóng bỏng …..
 Nghiêng mình hé mắt chị nhìn, chị đưa tay chạm vào.. 
...Giật nhẹ …
...Rung lắc, tái tê... 
Chị cầm, vuốt nhẹ, chị cười…
- Tiến ơi…nóng thế …
Tôi kéo nhẹ chị Liên, tâm trạng như  mách bảo phút giây chờ đợi từ ngày trên chuyến đò. Xô mình trườn lên người chị, buông dài. Lần đầu, tôi úp mình vào khoảng bụng mênh mông mềm mại, run lên… 
…Mũi tên chạm vào tấm bia tình ái, chị đang ngửa ra đón nhận khoảnh khắc đầu tiên…
Chị cho, là nhận, ai cũng khát khao run rẩy. 

Ngực chị bừng lên âm thanh vô nghĩa, đêm nay, giữa cái mịt mờ thanh vắng. Căn buồng, giường chị, hai nửa tình yêu, hai trái tim khờ dại cho nhau nỗi khát khao tình yêu tuổi dậy thì. 
Mũi tên nóng bỏng lần tìm khe nứt …ấn vào…
Hé ra đôi cánh, khe nứt ướt mềm khép lại, như đang ném hòn đá xuống mặt nước ao bèo run rẩy lay động, nơi đó có ngọn lửa đêm nay chị em trao nhau trong cơn bão tình.
Khuôn ngực bồng lên, dưới kia, đôi cánh bướm hé ra lần nữa, đón đợi mũi tên của thần tình yêu bắn vào, vụng dại. 
Chị Liên co nhẹ cổ chân, ngửa ra, trinh nguyên,đón đợi… 
Con bướm ước ao, con bướm khát khao, trai làng rình mò tranh đua trước cổng, bướm chị chập chờn đôi cánh vẫy vùng…
… Mũi tên nóng ấm ấn vào… 
Ướt đầm …ướt nhoè, khe nứt trơn trượt, day dụi mũi tên tìm đường, tăm tối khuất nẻo vách hang rễ bèo phủ kín, trong hang đang binh boong giọt nước, phía trên nhũ rủ chảy ướt lối vào… 
Rướn lên, lần nữa…
Bò vào, chật hẹp, lách mình.. 
Bựt…
Chị Liên vươn người, vỡ òa: 
- Tiến ơi ….ơi …………
Khe nứt, con tàu lặn trườn vào, căng mọng, sâu thẳm, đáy đại dương …Trào lên, ứ nước ướt đầm, giữ chặt mũi tên nóng bỏng rực lửa.
Lắc lư …
Chị dang rộng tay, nước mắt trào ra. Cái đau đớn và khoái cảm của con gái lần đầu được cho, được nhận. 

Xô bờ
Cuộn sóng
Chao đảo ngả ngiêng
Rung lên mặt ao, kéo căng, co thắt, bay lên, hạ xuống 
Chị rơi …chơi vơi…
Chị dang thật rộng, đón chờ cơn sóng ập vào… 
Ngoài kia cây bưởi, cây hồng cành lá vẫy tay, hát bài cây thị, trái chín đầu mùa 
Mười tám năm qua trái cây chị Liên dậy hương. 
Rụng xuống …

$ketdoan $modoan

Năm nay Tiết xuân đến muộn, mà chị thì đã đi xa …
Đêm nay ngoài khung cửa sổ, trời đêm đã chuyển tiết sang xuân, chỉ mấy ngày thôi, cây đào cây mận bên góc sân nhà chị lại nảy lộc đâm chồi. Hoa thị, hoa hồng lại nở trắng vườn. Chị, Tôi, lại nhặt hoa, kết thành chuỗi vòng đeo cổ. 
Cơn gió đưa qua cửa sổ, trời đêm tím thẫm. Giọt mưa nhẹ nhàng thấm lên mặt lá, khu vườn đầy ắp hơi thở mùa xuân. Mùa xuân năm nay lại đến mà chị thì đi quá xa rồi. 
Chuyến đi của chị, khoảng cách đến đó không thể đếm bằng ngày, bằng tháng, bằng năm, chị ơi! 
Cõi âm, cõi trần, diệu vợi. 

Trưa nay chị Tiết cầm lên cây lược, cào lên mái tóc, chị bảo: - Đây là kỷ niệm, cái Liên để lại khu vườn. 

Tôi bảo: - Hôm trước bên nhà ông Tiện, anh Hùng đã đốt hết vật dụng của chị Liên rồi mà. 
Chị Tiết bảo: - Không đây là cái lược hôm chị cùng nó đi chợ, nó mua hai cái màu hồng. Chị bảo mày dùng màu trắng cho nó vẹn nguyên, lược vẫn còn đây. Thấm thoát nó đi, đã gần hai tháng. 

Cơn gió đưa qua cửa sổ, với tay tôi khép nhẹ cánh cửa trở vào. Ngập ngừng, đêm ấy giờ này, chị Liên vội vàng bước chân tìm người ngủ mướn. Cái đêm giông gió của hai trái tim non nớt, lần đầu lẫm chẫm bước vào tình khúc yêu đương, hai má hồng lên, e lệ dịu, dàng, chị Liên nóng bỏng.          
Tôi. Kẻ mù, lần đầu dò tìm hang sâu tăm tối. Phút thăng thiên cả hai ôm chặt, lửa, nước, bay bổng lên mãi trời xanh, rơi xuống. 
Chị Liên e lệ, khép mình, đôi mắt mơ màng, cả hai lơ lửng. 
Chị 
Tôi 
Bay qua bầu trời tình yêu.

Những ngày cuối đông, buổi trưa bừng lên nắng ấm. Khu vườn xơ xác, ủ rũ, bờ ao rụng xuống mấy đám lá vàng, đông đến, đông đi, mùa xuân đang trở lại. Chỉ còn bầu trời con gái, chị Liên âu lo cái giá ngàn vàng, đôi lúc chị buồn, chị lảng tránh xa những người bước vào cánh cổng. 
Anh Tường hình như hụt hẫng, đâu rồi khung trời anh chị tươi trẻ hồn nhiên. Im lặng, cuối năm chị Liên ngày nào cũng đạp xe chở hàng ra chợ. Chả biết khu vườn năm nay có điều gì lạ, chuối to, nhiều nải. Chỉ còn cây bưởi để dành bán tết vàng ươm, trái trĩu cả cành. 

Chuyến xe lần cuối, chuyến xe số phận đón đợi chị Liên. Chả biết từ hôm anh Tường hối thúc gia đình hẹn ngày mang trầu cau tới, chị Liên thì bảo để suy nghĩ rồi sẽ trả lời, anh Tường vùng vằng, quyết, không, làm ngay …

Buổi trưa hôm trước bên góc bờ ao chị Liên bần thần cõi lòng day dứt, 
- Hay là…,- chị hỏi: 
- Hơn em một tuổi, Tiến có muốn sau này chị gọi bằng anh? Nói đi không muộn, anh Tường đang nóng lòng… 
- Nhưng mà Tiến còn đi học …- Thằng ngu, kẻ ngốc thường nói lời giống kẻ bạc tình.

Sáng nay trở về, đường làng, buổi chợ tan. Con đường chật hẹp lồi lõm vệt bánh xe chở đất, công nông quần nát. Phành phành nhả khói, xe ra chạy vội, khuất tầm, thằng Thiện phanh ngực tay lái lắc lư. Trên xe, thằng thiện mặt đỏ vừa làm cút rượu, kéo ga chiếc xe đầu ngang nhả khói mịt mù, chị Liên đạp xe trờ tới 
Đùa? 
Thật? 
Chiếc xe công nông chở bó thân tre kềnh càng lấn sát: 
Ầm..., lật ngang, kéo rê, lộn vòng, chiếc xe đạp úp xuống bờ mương chật hẹp. Chị Liên nát nhừ, mặt xanh như tàu lá. Thằng thiện chân run lủi vào bãi ngô bên đường trốn chạy tay dao, tay gậy hừng hực đám đông làng xã ào lên tìm kiếm. “Giết ….thằng mất dậy”. Địch tình, trai làng ngơ ngẩn, đợi tin bông hoa đẹp nhất thoi thóp trên giường. 
$ketdoan $modoan
Tôi từ trên trường, đạp xe lao nhanh tới cửa phòng cấp cứu. Chị Liên, nửa hông dập nát, giọt máu rơi nhanh trên cái ống truyền, bên kia ông Tiện cũng đang cơn sốc truỵ tim. Nước mắt ứa ra, khuôn mặt của ông già nua đau đớn, đứa con thân yêu, đứa con biết bao kỳ vọng. 
Chị Liên mở mắt, đôi môi mấp máy, tôi ghé tai sát, như là tiếng gió thôi qua ngọn lúa, xào xạc …từ cõi xa xăm reo qua ngọn của rừng thông: 
- Liên …đợi …! - rồi tắt dần. 
Ào lên tiếng khóc, chị Tiết đôi vai rung lên, gục xuống …… 

Đám tang chị Liên buổi chiều mùa đông, gió hanh, cánh đồng ruộng cầy đất phơi trắng xác. 
Chầm chậm men theo bờ cỏ, xe tang lăn bánh, phía trước rực lên màu trắng mười tám vòng hoa. Đôi ba vòng hoa không tên người gửi tới, chỉ có lời tiễn biệt của người thầm yêu thầm đợi hôm nào, hôm nay nhắn nhủ tiễn chào bông hoa đẹp nhất trong làng về nơi xa, thật xa... 
Vòng hoa mằu trắng, của mùa hồng mùa thị mỗi năm rơi xuống trắng cả góc vườn. Để lại nơi này, góc ao chỉ còn chị Tiết đi lại trông coi, gánh bùn vui xới khu vườn tĩnh lặng, bà Tiết cũng đã ra đi theo chị Liên. Hai người một già, một trẻ  bước xuống suối vàng, đi xa …đi mãi không về. 


Ông Tiện ra phố, cơn sốc mất con ông chưa gượng lại,  anh Hùng không thể rời ông ra được.
Bên kia, đêm nay tiếng con cú rúc cô đơn, lạnh lùng. Tiếng cú thật buồn, đêm đầu xuân, góc ao thanh vắng. 



Tôi kéo chăn lên ….Giá mà trưa ấy thằng Thiện không điên lên vì nghe tin chị Liên đi lấy chồng, cơn say, thằng rượu, thằng chè, tay lái ghẹo đùa, lời nó hôm nào:  “Con gái làng tao đố mày tán được”…
Giá mà trưa ấy trả lời: “Chị yêu, em cũng rất yêu …, đợi em học xong..…mấy mùa hẹn chị…”

Buổi trưa bên sân nhà chị Tiết, nhìn chị đang ngồi ngâm chân, gót chân nứt nẻ vì gió hanh, chị bảo: “Cứ đến mùa này gót chân chị lại bị nứt ra vài đường” 
Mưa xuân đến rồi.
Chị Tiết ngày mai không còn gót chân nứt nẻ. 
Chị bảo: “Mấy hôm nay tiếng cú làm chị không ngủ, thức suốt đêm”.

Tiếng cú đượm buồn đêm nay rúc lên. Chuyện tôi chị Liên, chuyện tôi chị Tiết, chuyện ở khu vườn nhà ông Tiện kể cùng các bạn, một mảnh tình quê. 

Nỗi buồn mấy ai hiểu được… tình quê đẹp lắm...!
$ketdoan $modoan Nội dung đoạn 20 $ketdoan

Không có nhận xét nào: