Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

Văn hóa chửi




- Hà Sĩ Phu-

 "Nhiều lúc tôi cứ tự hỏi sao chưa có nhà văn hoá nào nghiên cứu về cái sự “Chửi” nhỉ? . Hôm nay ngồi buồn tôi mở máy vi tính, thử mở “Từ điển Lạc việt năm 2002”, tra hú hoạ chữ Chửi xem sao. Đây là cuốn từ điển Việt Anh, mà lại dùng cho máy vi tính , tôi nghĩ, có lẽ chẳng có chữ ấy đâu, may lắm thì có một chữ Chửi đơn giản là cùng.

Áo em trắng quá nhìn xuyên qua.........






Tôi lần đầu nhìn thấy ngực phụ nữ là năm lên 7-8 tuổi. Kỳ thực lúc đó không thể gọi là ngực, vì con trai và con gái đâu có khác gì nhau. Thời bao cấp, máy nước tập thể là nơi vui nhất, để chiều chiều lũ trẻ xúm xít xung quanh cái vòi lúc chảy lúc không. Chả phân biệt giới tính, đám con trai thì tồng ngồng ra mà tắm, lũ con gái thì ý nhị hơn với cái xi líp bé tí xíu. Thế mà cuối buổi lại có đứa con gái thẹn thùng lấy áo sơ mi tấp lên ngực rồi e ấp đi về.

Về tính dục trong Rừng Na Uy







Đọc RNU không ai có thể phủ nhận rằng cuốn sách nói rất nhiều đến tính dục và những hành vi thể xác, tuy vậy hầu hết những cảm nhận (Có thể là cảm nhận chân thực hoặc giả vờ, tôi không quan tâm đến điểm này lắm) đều chung ở một điểm là tính dục trong RNU không hề dung tục và tầm thường, tại sao vậy?

Trải nghiệm Vú






Người đàn bà bước vào bếp. Trên tay bưng một cốc sữa. Sữa không khói nhưng sao ấm bàn tay. ...Tôi nâng ly sữa nhấp môi lần thứ nhất. Bisaso! Trời ơi! Mùi sữa thơm da thịt người! Nhưng không thể dừng tay! Tôi lại nhấp lần thứ hai theo đúng lễ nghi trước khi uống cạn. Sữa chảy đến đâu tâm thế tôi tươi xanh tới đó. Tựa cây khô thay hoa ra lá khi mùa xuân đến. 

Khủng và hoảng



Phần 2:



Hôm qua anh các chú, đã trình bày xong bài 1 trong loạt bài [Khủng – Hoảng], tất nhiên có chú đọc xong bài 1 đã thấy “khủng” lắm rồi, có chú thấy “khủng” một tí và có chú đóe thấy khủng tí nào. Có chú còn lầm bầm, bài với vở đóe gì từ đầu bài đến cuối bài toàn phân với cứt.

Khủng-hoảng: Khủng và hoảng


- Bài của một con nhợn tự xưng là cu Bùi hay cụ Buồi gì đó. Bựa,nhưng chuẩn, anh khuân về có chấm phẩy tẹo, các bạn xem đời nó sẽ còn thối đến mức nào nhóe -
Phần 1






Bổ túc kiến thức: Kinh tế học


Thú thực, anh cũng đóe phải sinh viên giỏi kinh tế vĩ mô. Riêng môn Macroeconomics anh thi lại đến 4 bận còn chưa đỗ. Mà trường anh dù nó không bị bệnh thành tích như trường làng của các chú dưng đã mang tiếng là Ivy League mà có sinh viên ngu thế nên nó chán. Sau lần thi thứ 4, nó cho anh đỗ. Nói thế để các chú hiểu anh đóe phải loại giỏi giang gì về kinh tế :D nhưng anh khôn :D các thuật ngữ, các cấu trúc và phản ứng của nền kinh kế, cái gì đóe hiểu, anh sẽ mang về cái chuồng lợn nhà anh. Thế là hiểu hết.

Sống dưới bóng của một nền văn minh



 (Bài này anh bưng của con Lãng đầu bò bên Tathy - khá hay)


Xét về yếu tố lịch sử và văn hoá, Việt Nam và Đông Nam Á nằm trọn vẹn trong vùng ảnh hưởng của nền văn hóa và thế lực Trung Hoa. Điều này cũng giống như việc khối Đông Âu và các nước Ban Căng cũng như một phần Trung Á nằm trong vùng ảnh hưởng của nền văn minh Đại Slavơ và nước Nga, hay cũng tương tự thế khu vực Mỹ Latin luôn được coi là sân sau của Mỹ. Các biến cố lịch sử có thể ít nhiều làm thay đổi tương quan ảnh hưởng và tầm mức quan trọng của các mối quan hệ, nhưng về cơ bản không nằm ngoài một phạm vi đã được xác định.

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Người tốt thì ở trên giời.




Hôm rồi mấy thằng cu em nó rủ anh làm tí nhậu nhẹt. Cũng giống như những cuộc rượu khác, vui và ồn ào cho đến khi hai thằng trong số đấy chuyển đề tài sang một vài quan điểm sống của chúng nó, dĩ nhiên là chẳng thằng nào chịu thằng nào, và dĩ nhiên là chai và ghế ở thế đối địch với nhau. Cũng lạ, ngày thường hai thằng đấy thân nhau như thủ túc, nhưng động một cái lại thành kẻ thù, trên bàn nhậu.
Can gián mãi chẳng được anh chán lắm, thở dài bảo: Thôi hai thằng chúng mày đánh nhau đi, anh đi đái phát rồi vào xem tiếp. Thế là tự dưng hai thằng lăn ra cười rồi bắt tay bắt chân, hòa.

.....- ghét, cho ngọt cho ngào.


Hôm nay anh đánh thằng con trai, khá đau, vì nó hay khóc.
Nó có thể chảy nước mắt vì bất cứ cái gì không vừa ý, như một kiểu phản kháng và anh không chấp nhận, dù rất nhiều lần anh bảo nó: - Con có thể phản đối, hoặc không làm điều con không muốn nếu có lý do chính đáng, nhưng tuyệt đối không khóc, nhưng nó vẫn chọn giải pháp: Khóc.



Anh thực sự nổi giận, anh không muốn đứa con trai của mình sẽ lớn lên một cách yếu đuối, bất lực trước hoàn cảnh và luôn rên rỉ vì khó khăn.


Hôm nay anh đánh thằng con trai, vì anh không muốn sau này nó trở thành một đứa nửa con nửa thằng, sẵn sàng khóc lóc, hôn cái ghế của một thằng thần tượng ất ơ, hay quỳ gối hàng giờ ngoài trời giá lạnh chỉ để xin lỗi một đứa con gái vớ vẩn nào đó.
Có thể anh đã dạy con một cách bạo lực hay phản giáo dục gì đó như mọi người hay nói, nhưng anh muốn cho nó hiểu, nếu nó rơi nước mắt vì những lý do dễ dãi thì chắc chắn cuộc đời sẽ trừng phạt nó bằng nhiều nước mắt hơn. Anh cũng muốn cho nó hiểu, với một thằng đàn ông nước mắt luôn lặn vào trong tim và nó phải hiểu rằng, nước mắt, liệu có đủ để khóc cho những cay đắng trong cả cuộc đời mà nó có thể sẽ phải trải qua? biết đâu đấy.

Anh muốn dạy cho đứa con của mình cách đứng thẳng người trước nghịch cảnh, cách cười ngạo nghễ và đôi lúc cả sự bất cần trước những ngang trái mà nó có thể sẽ phải trải nghiệm. Cho dù anh không hề muốn những điều ấy sẽ xảy đến với đứa con của mình, cho dù ngay khi nó được sinh ra anh đã chọn đặt cho nó cái tên với hàm nghĩa là sự Bình Yên, nhưng anh vẫn phải dạy cho nó tất cả những điều ấy vì anh muốn con trai anh sẽ lớn lên, sẽ vững vàng trước cuộc đời và khi nhớ lại, nó sẽ hiểu rằng nó đã trưởng thành bằng ngọn roi của ba nó.

Hôm nay anh đánh thằng con trai, vì lẽ, anh yêu thương nó hơn bất cứ thứ gì khác trên cuộc đời này.

Ní nuận.

.....Roét roét.
- Chào anh, đề nghị anh xuất trình giấy đăng ký xe và GPLX.
- Đây, mình có đầy đủ. Nhưng mà mình phạm lỗi gì nhỉ?
- Anh chuyển hướng, rẽ trái nhưng không bật đèn tín hiệu.
- Ơ, mình có bật mà. Thôi chết, chắc là nó nhạy quá nên khi trả tay lái nó tự tắt luôn. Thôi mình xin lỗi, mình xin rút kinh nghiệm.
- Không được, chúng tôi sẽ lập biên bản, tạm giữ GPLX 15 ngày.
- Ấy, thông cảm tí mà, vừa rồi các bác tít trên cao kia xin lỗi phát toàn dân thông cảm, chả nhẽ mình đã xin rồi mà có cái lỗi bé bằng cái móng tay lại không thông cảm được với nhau tí à.
- Ặc ặc, thôi giấy tờ đây, anh giai đi lẹ giùm em cái, mệt với ông quá.

Hố hố :)) :)) :))

Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

Diệu quý, hí hí.


Ông cụ thân sanh của anh có vài chục mét vuông rượu, một kho các kiểu. Từ Bờ ran đi, Cốt nhắc, Uýt ki vài ba mươi năm tuổi đến Sô chu Hàn xẻng lẫn sa kê Nhật bẩn đủ cả. Nhưng đám ấy xoàng, tinh quý phải kể đến mấy chục hũ tay gấu chân cọp sừng nai nầm dê rắn rít ba ba nằm lủ khủ một góc kho. Chỗ hũ rượu ấy, như những người quen thường nói, nó làm nên cái tinh anh quắc thước của ông, tám mươi mấy tuổi ta rồi cụ vẫn phi xe máy ầm ầm, ngày hai trận nhậu, sáng dậy vươn vai hít thở hít thở, khỏe dư trai hai mươi.

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

Trúc mầng năm mới





Sáng nay anh dậy muộn, đêm qua anh ngủ sớm. Đêm Giao thừa của anh không có gì khác so với những đêm còn lại, bởi vốn dĩ, anh không phải là người của đám đông, lại càng rất ghét sự đổ vỡ cảm xúc sau ánh hào quang của pháo hoa và những ánh đèn màu. 

Năm mới đến cùng những lời chúc, có thể là thật lòng, cũng có thể là xã giao nhưng tất cả là mong muốn cho nhau một năm ĐƯỢC nhiều hơn năm cũ. Và những lời chúc như thế đã tràn ngập trên FB và SMS từ tối qua tới giờ rồi.

Anh thì chỉ có một ước muốn rất giản dị cho anh và tất cả các bạn: sẽ giữ gìn được hạnh phúc mà mình đang có và bảo trọng. Khó khăn còn ở phía trước, biết đâu đấy. Thế nên, hãy bảo trọng!

Tềnh yêu và nòng nợn



Ngày đó anh học năm thứ ba đại học, trắng trẻo thư sinh chứ không đến nỗi bị vợ con nó véo cho còi người như bây giờ. Ngon giai lại dẻo mỏ, triết đông triết tây dính đầy ria mép nên cứ chớp mắt phát lại có một gái lăn quay ra chết. Cơ mà anh kiêu, anh kén cá chọn canh, gái cứ xếp hàng chờ anh duyệt nhưng anh chả thèm nhìn, anh cứ ngẩng đầu kiêu hãnh, bước tới bước, xung quanh anh coi toàn gạch đá. Nghĩ lại mới thấy đúng là ngông cuồng và dại dột, cứ như bây giờ thì móm toàn tập bói cũng chả ra lấy em nào làm vốn, trừ em vợ, hehe.

Tiếng quê



Tiếng quê anh nghe vừa nặng vừa khó, nghe qua đã biết nhọc nhằn ở nơi gió Lào cát trắng, chó ăn đá, gà ăn sỏi, có lần anh dẫn người yêu anh về nhà giới thiệu, người yêu anh dân Bắc Kỳ gộc, về nghe mọi người nói chuyện mà cứ ngẩn cả người chả hiểu mô tê gì cả. 
Anh giải thích là tiếng quê cũng có quy luật, một số vần "ÂU" thì chuyển thành "U", dấu vẫn giữ nguyên, ví dụ là LÁ TRẦU thì đọc là LÁ TRÙ, CON TRÂU thì đọc là CON TRU, CON DÂU thì đọc là CON DU, QUẢ BẦU thì đọc là QUẢ BÙ.
Đến bữa ăn, em nhìn thấy QUẢ ĐẬU, em nói: "mời anh xơi QUẢ Đ.....Ụ", he he, mần anh hết hồn.

Mối tình đầu



Hồi ấy anh còn bé lắm, đâu như mới 5 tuổi, học mẫu giáo. Anh thích một cô bé học cùng lớp. Cô bé hay mặc chiếc váy màu hồng, có thắt nơ, đi đôi giày cũng màu hồng, trông xinh cực. Cô bé có đôi mắt sáng, hai bím tóc xinh xinh, đôi má bụ bẫm, nhìn thích lắm, chỉ muốn cắn thôi. Ấy thế mà anh cắn thật.

Cáu!

Sáng Chủ nhật bảo vợ: 
- a cho Bi về bà nội.
- Sao đi sớm thế?
- Nói chung là cha con anh xa mẹ mày càng sớm càng tốt.
Hê hê, nói có thế mà cũng cáu, đúng là vợ! =))

Xôi xéo, nâu nóng....và trà mạn


Xôi xéo

Một dòng status vu vơ trên Facebook thế thôi nhưng cũng đủ làm cho cô bạn ở nửa bên kia quả đất ngạc nhiên, “ Nó là cái gì vậy H….”. 

Kể ngạc nhiên thì cũng đúng thôi, cô bạn dân Hà Nội gốc nhưng sinh ở Sài Gòn và đã sang đó hai mươi mấy năm thì làm sao hình dung nổi nó là cái món gì được, kể cả dân Sài Gòn, dân Huế mà nhắc đến có khi cũng còn ngơ ngác.

Thang máy

Vào thang máy, gặp 2 em xinh tươi quen quen, chắc làm việc tầng trên đang chém xối xả với nhau:
"- Nhà em ở tầng mấy?
- Em ở tầng 18, mát lắm không cần máy lạnh (liếc). Sáng lắm, chả mấy khi phải bật đèn (lại liếc), bla bla....."
Mình thủng thẳng bảo: Nhà em cao thế mà nhỡ ngã thì lâu lắm mới chạm đất, nhỉ?
Mình nói thật cái bụng thế mà lần này e ý liếc mình 1 phát đứt hết tóc, miệng lẩm bẩm gì đó, chắc chửi.
Đúng là bụng dạ thế gian, chả hiểu ra làm sao nữa.

Nhớ mưa



Nắng - nóng và nóng !

6 giờ sáng ngủ dậy bước ra cửa là mồ hôi nhơm nhớp, nắng và nóng mỗi lúc lại thêm khủng khiếp hơn. Nóng đến nỗi trong người lúc nào cũng cảm thấy khó chịu, thấy bực dọc, thằng bạn thân nhe răng ra cười cũng chỉ muốn đập cho nó một phát, thế mới hiểu làm quái gì có hòa bình ở Trung Đông khi quanh năm ở đó lúc nào cũng nóng rồ hết cả người, chả trách dân xứ đó lúc nào cũng khoái đánh nhau.

Cướp giật


A, thế là được nếm mùi cướp giật rồi nhá. Ào ào, xèo xèo, một chú mặt cũng khá đẹp giai thò tay xuống chân mềnh lôi phắt cái cặp laptop nhưng nó được móc rất chắc nên chú kia phải thất vọng rồ ga phi mất. Mềnh chả thấy sợ, chỉ hơi ngạc nhiên tí, hơi buồn cười khi mọi người xung quanh hỏi sao không hô lên, sao không đuổi theo nó. Điên mà đuổi theo, nó đạp cho cái lại chả ngã vỡ mẹt, mà kêu lên thì cùng lắm là mọi người túm được lại đòn hội đồng lại què tay què chân, có khi đi tù vì cái mà nó chưa có được, tội !

Lại thấy buồn, xã hội mông muội quá, Có khác thì cũng chỉ là khác cái phương tiện nhưng chung lại vẫn là một kiểu săn mồi bản năng, thô thiển và đầy nguy hiểm. Tội lỗi bao giờ cũng sản sinh ra từ vô minh.

Đọc chỗ này, lắm bố lại nhảy dựng lên, đồ điên mới đi thương mấy thằng cướp giật. À, thương nó ít thôi, thương cái xã hội mình đang sống thì nhiều, dốt nát, bần cùng, chụp giựt và vô liêm sỉ.

Hôm qua đọc báo thấy Nhật bẩn qua sóng thần động đất tang thương thế mà không hề có nạn cướp bóc, hôi của. Thật khâm phục các bạn Nhật bẩn, lòng tự trọng và chính trực phải khiến cả thế giới nghiêng mình. 
Hôm nay mềnh bị cướp giật, đau................ !

Gặp người yêu cũ



Nàng đang đi chợ, xe bỗng xịt lốp. 
Vào hàng vá xe,nàng choáng váng gặp lại người tình cũ thời sinh viên.

Chàng vẫn vậy,phong trần,nam tính và hấp dẫn
Giờ làm chủ tiệm vá xe

Kỷ niệm cũ ùa về trong nàng.
Ngày xưa, 2 người yêu nhau lắm
Nhưng vì chút hiểu lầm
Nên chia tay

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Sài Gòn cà phê




Tôi chưa có dịp đi nhiều nơi nhưng vẫn có thể chắc chắn rằng không đâu trên thế giới này lại có nhiều quán cà phê như ở Sài Gòn.
Đã là dân Sài Gòn, không thể không uống cà phê, đến bọn trẻ con bé tí xíu cũng đã được cha mẹ dắt vào quán. Kể cả thằng cu con nhà tôi cũng đã được khai hoá cà phê từ lúc gần …. một tuổi, ấy có khi cũng là một cách cho con hội nhập nếp sống của người Sài Gòn vậy.