Hôm nay anh đánh thằng con
trai, khá đau, vì nó hay khóc.
Nó có thể chảy nước mắt vì bất cứ cái gì không vừa ý, như một
kiểu phản kháng và anh không chấp nhận, dù rất nhiều lần anh bảo nó: - Con có
thể phản đối, hoặc không làm điều con không muốn nếu có lý do chính đáng, nhưng
tuyệt đối không khóc, nhưng nó vẫn chọn giải pháp: Khóc.
Anh thực sự nổi giận, anh không muốn đứa con trai của mình sẽ
lớn lên một cách yếu đuối, bất lực trước hoàn cảnh và luôn rên rỉ vì khó khăn.
Hôm nay anh đánh thằng con trai, vì anh không muốn sau này nó
trở thành một đứa nửa con nửa thằng, sẵn sàng khóc lóc, hôn cái ghế của một thằng
thần tượng ất ơ, hay quỳ gối hàng giờ ngoài trời giá lạnh chỉ để xin lỗi một đứa
con gái vớ vẩn nào đó.
Có thể anh đã dạy con một cách bạo lực hay phản giáo dục gì
đó như mọi người hay nói, nhưng anh muốn cho nó hiểu, nếu nó rơi nước mắt vì những
lý do dễ dãi thì chắc chắn cuộc đời sẽ trừng phạt nó bằng nhiều nước mắt hơn.
Anh cũng muốn cho nó hiểu, với một thằng đàn ông nước mắt luôn lặn vào trong
tim và nó phải hiểu rằng, nước mắt, liệu có đủ để khóc cho những cay đắng trong
cả cuộc đời mà nó có thể sẽ phải trải qua? biết đâu đấy.
Anh muốn dạy cho đứa con của mình cách đứng thẳng người trước
nghịch cảnh, cách cười ngạo nghễ và đôi lúc cả sự bất cần trước những ngang
trái mà nó có thể sẽ phải trải nghiệm. Cho dù anh không hề muốn những
điều ấy sẽ xảy đến với đứa con của mình, cho dù ngay khi nó được sinh ra anh đã chọn
đặt cho nó cái tên với hàm nghĩa là sự Bình Yên, nhưng anh vẫn phải dạy cho nó
tất cả những điều ấy vì anh muốn con trai anh sẽ lớn lên, sẽ vững vàng trước cuộc
đời và khi nhớ lại, nó sẽ hiểu rằng nó đã trưởng thành bằng ngọn roi của ba nó.
Hôm nay anh đánh thằng con trai, vì lẽ, anh yêu thương nó hơn
bất cứ thứ gì khác trên cuộc đời này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét